Lâm Thanh ở ngoài cửa cũng đào được quả bom hẹn giờ lên, phía trêи biểu thị còn nửa tiếng nữa.
Lâm Thanh nghiên cứu một lát, vẻ mặt lo lắng hướng đám người Trần Triệt lắc đầu.Loại bom hẹn giờ này là loại hình mới nhất, nếu đặt ở trước đây thì nửa tiếng có lẽ anh ta còn có biện pháp, nhưng bây giờ không có bất kỳ trang bị gì, anh ta căn bản không có khả năng làm được.Trần Triệt thu hồi sự đùa giỡn trêи mặt, thay vào đó là sự nghiêm túc: "Xem ra chúng ta chỉ có thể phá hỏng cửa để A Hoán và tiểu gia hỏa thoát ra."Động tĩnh bên ngoài tự nhiên Hứa Ninh cũng có thể nghe được, anh ta từ trong ngực móc ra một hạt giống, đột nhiên đẩy Tần Nhất về hướng Vân Hoán.
Nhân lúc Vân Hoán đỡ lấy Tần Nhất, tay trái rạch miếng vải đang bọc cánh tay phải ra, nhét hạt giống vào trong vết thương.
Chỉ thấy hạt giống nho nhỏ kia trong nháy mắt liền nảy mầm trổ nhánh.Không đến vài giây đồng hồ, hạt giống giống như ma đậu trong truyền thuyết, nháy mắt đã mọc đầy toàn bộ phòng.
Dây leo màu xanh lá tráng kiện giống như đầu một con mãng xà to lớn đang gắt gao quấn chặt lấy căn phòng nhỏ.Tần Nhất từ không gian lấy ra đại đao, chém một nhát xuống dây leo gần nhất, thế nhưng dây leo này rất tà môn, một chút vết tích đều không lưu lại.Hứa Ninh cười to, thanh âm đáng sợ giống như ma quỷ đang gào thét.
Cơ thể anh ta đang không ngừng khô quắt lại, nhành cây nho nhỏ từ trong cơ thể anh chui ra.
Hứa Ninh, anh ta vậy mà làm bồn chứa cho hạt giống kỳ lạ đó!"Vô, vô dụng, bọn mày không trốn thoát được đâu, ha ha ha ha." Hứa Ninh điên cuồng cười lớn, điên cuồng đến cực điểm.Nhành cây mới mọc ra trong nháy mắt bao bọc anh ta lại, Tần Nhất chỉ thấy bên trêи nhành cây xanh biếc xuất hiện những vết màu đỏ, không nhìn thấy Hứa Ninh đâu nữa.Mấy người Lâm Thanh ở bên ngoài cũng bị tình cảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng, dây leo đang bao trùm cả căn phòng là thứ quỷ gì?Lâm Thanh tiến lên giật xé nó ra, lại dùng dao găm thử chém xuống, phát hiện dây leo giống như kim thương bất nhập: "Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì."Sở Sở phía sau đám người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tại sao Hứa Ninh lại lấy thứ này ra? Không phải cô ta đã dặn Lan Hương nói cho anh ta biết thứ này không thể tuỳ tiện lấy ra à?Hạt giống này cô ta lấy xuống từ trêи thân thực vật biến dị bên trong mật thất, cô ta đã dùng dị năng hệ độc của mình ngâm hạt giống, không đến vài ngày hạt giống này liền biến dị.Cô ta lúc đó chỉ là nhàm chán nghịch một chút, không nghĩ tới hạt giống này lại mang đến cho cô ta kinh hỉ ngoài ý muốn.
Hạt giống này nhất định phải lấy người sống làm bồn chứa mới có thể mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt trở nên lớn mạnh.
Tuy dây leo của nó kim thương bất nhập, nhưng sẽ không chủ động công kϊƈɦ người, với lại thời gian duy trì chỉ có hai mươi lăm phút.Nhưng hạt giống này sẽ cướp đi dưỡng khí bên trong chủ thể bị nó quấn chặt lấy, cô ta từng làm thí nghiệm qua, người đó đang sống sờ sờ nhưng chỉ vì thiếu dưỡng khí mà chết.Hạt giống tổng cộng có hai hạt, một hạt đã lấy ra làm thí nghiệm, còn một hạt khác tối hôm qua cô ta bảo Lan Hương mang tới cho Hứa Ninh.
Nhưng rõ ràng cô ta đã cảnh cáo, chỉ khi có một mình Tần Nhất bị vây ở bên trong mới có thể sử dụng.Sở Sở có chút hoảng hốt, hạt giống này hai mươi lăm phút sau sẽ chết đi, đồng thời toàn bộ những dây leo này cũng sẽ biến mất, trong khoảnh khắc đó bom sẽ phát nổ, cho dù Tần Nhất không vì thiếu dưỡng khí mà chết thì cũng sẽ bị nổ chết.
Kế hoạch lần này cô ta tính toán rất hoàn hảo, chỉ duy nhất không nghĩ tới Vân Hoán sẽ tiến vào.Nếu như người tiến vào là người khác, có lẽ cô ta sẽ không thèm đếm xỉa tới, thế nhưng người tiến vào lại là Vân Hoán, là người cô ta yêu nhất.Sở Sở lảo đảo đi lên phía trước, điên cuồng hô to với đám người Lâm Thanh: "Mau, mau mang nước đến, thứ này sợ nước.
Nhanh lên, bằng không bọn họ sẽ ngạt thở mà chết."Lâm Thanh nghe xong, lông mày giật một cái, nhanh chóng để Đỗ Nguyên tới.
Đỗ Nguyên phóng ra vài thủy cầu, quả nhiên khi dây leo gặp phải thủy cầu thì tự động rụt trở về..