"Sở Hòa, tới giúp một tay." Lâm Bạch lạnh lùng, hai đầu lông mày luôn mang theo sự ôn nhuận nay đã hoàn toàn không còn.
Hiện tại bọn họ phải giành giật từng giây một, anh không có thời gian để tính sổ với người nào đó, chờ sau khi lão Đại và Nhất Nhất an toàn đi ra, anh ta lại tìm người nào đó so chiêu cũng không muộn.Sở Mặc Hòa liếc nhìn sắc mặt trắng bệch Sở Sở, sau đó chạy tới.
Tần Hàn Vũ và Trần Triệt cũng tận lực hỗ trợ.
Người ở bên trong, một người bọn họ cũng không muốn mất đi.Sở Sở bị ngó lơ cô đơn đứng tại chỗ, móng tay đâm vào da thịt trắng nõn, đôi mắt xếch nhuốm màu u ám.
Đều tại Tần Nhất, đều vì cậu ta, tại sao tất cả mọi người đều bảo vệ tiện nhân đó, cô ta mới là người chung sống với bọn họ vài chục năm cơ mà!Đáng chết, đều đáng chết.Ánh mắt Sở Sở giống như rắn độc, khuôn mặt đẹp đẽ sớm đã bị vẻ mặt dữ tợn phá hỏng.Trong phòng, Tần Nhất và Vân Hoán chật vật tiến lại gần cửa sau.
Vân Hoán nửa ôm Tần Nhất ngồi dưới đất, khôi phục thể lực cùng dị năng.
Hai người ai cũng không nói gì, không khí càng ngày càng loãng, bọn họ phải tận lực giảm bớt hoạt động.Thời khắc sinh tử, Vân Hoán rất bình tĩnh.
Tuy không nói, nhưng anh biết lần này chỉ sợ chỉ có một người có thể đi ra.
Thương tiếc xoa xoa đầu Tần Nhất, tay ôm Tần Nhất của Vân Hoán không khỏi xiết chặt.Tần Nhất thuận theo tựa sát vào người Vân Hoán, trong lòng lại không nóng nảy.
Có thể cứu một người là được, cô có không gian, lúc bom nổ cô có thể trốn vào bên trong.
Chỉ là không gian không thể mang người khác tiến vào được, nếu không thì cô đã sớm mang Vân Hoán tiến vào.Không khí càng ngày càng mỏng manh, tiếp tục như vậy bọn họ không bị nổ chết thì cũng vì ngạt thở mà chết.
Lúc này, nếu như không gian cho phép, cô khẳng định sẽ lựa chọn cứu Vân Hoán.
Mặc dù không gian sẽ bị phát hiện, nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh.Mấy người Lâm Thanh ở bên ngoài cũng nắm chặt mỗi phút mỗi giây, sắc mặt Đỗ Nguyên tái nhợt, thời gian dài phóng thích dị năng hệ thủy khiến dị năng tiêu hao lợi hại, nhưng Đỗ Nguyên vẫn kiên trì, anh biết người nhà đang ở bên trong chờ anh.Cửa động càng lúc càng lớn, mấy người Lâm Thanh cũng lấp ló nhìn thấy được chân của Tần Nhất và Vân Hoán.
Tận thế rét lạnh, thế nhưng trêи trán bọn họ lại chảy đầy mồ hôi.Sở Sở đứng ngoài thờ ơ quan sát, tựa hồ muốn dùng hành động để chứng minh lời nói của mình lúc trước là đúng.Cũng không biết qua bao lâu, Tần Nhất bắt đầu có chút choáng váng, não truyền đến từng trận đau nhức.
Cô thầm nghĩ không tốt, phong ấn Tiểu Lam thiết lập dường như muốn mở ra!Vân Hoán cũng cảm giác được người trong ngực khác thường, vội vàng nhìn sang, con ngươi của tiểu gia hỏa bắt đầu mê ly, hô hấp yếu dần đi.Vân Hoán không nghĩ nhiều, vội vàng phủ môi mình lên môi Tần Nhất, muốn độ khí cho cô.
Không khí mặc dù mỏng manh, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ, tại sao tiểu gia hỏa lại xuất hiện tình huống hít thở không thông?Cánh môi mềm mềm với hương vị thơm ngọt của Tần Nhất khiến Vân Hoán cảm thấy có chút quen thuộc.
Đầu đau xót, nhưng Vân Hoán nghĩ không ra cảm giác quen thuộc này là như thế nào.
Thật giống như, thật giống như anh đã từng hôn Tần Nhất...Thế nhưng, tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào?Tần Nhất như người khát nước gặp dòng suối mát, tuy ý chí có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng ôm lấy cổ Vân Hoán, gần như tham lam mà hấp thụ không khí trong miệng Vân Hoán.Vân Hoán chậm rãi vỗ lưng Tần Nhất, im lặng an ủi Tần Nhất, đem không khí trong miệng độ cho Tần Nhất.Đợi con ngươi Tần Nhất lấy lại tiêu cự, đầu óc hơi thanh minh, Vân Hoán liền rời đi.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, lỗ tai của anh đang đỏ bừng cả lên."Cảm giác như thế nào?" Vân Hoán giật giật cánh môi, không phát ra tiếng, nhưng Tần Nhất có thể nhìn hiểu.Vừa mới phát sinh chuyện gì, Tần Nhất biết.
Tuy rằng đây là nụ hôn đầu của cô ở cả đời trước lẫn đời này, nhưng cô biết Vân Hoán vì cứu cô.
Chỉ là cô không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ thời gian bao lâu..