Khi ba người Tần Nhất chạy tới, chỉ thấy một nữ sinh thanh lệ đang nổi giận đùng đùng nhìn một đám nam nữ: "Sao bọn mày có thể làm vậy, đây là đồ của bà đây, mau chóng trả lại cho tao."Mợ nhà nó, chuyện quái quỷ gì đây không biết, nhìn cô giống người dễ bắt nạt lắm à? Lại dám đoạt đồ của cô, đúng là gan to bằng trời, chống mắt lên mà nhìn, xem bà đây có xử đẹp hết đám mất dạy này không.Người đàn ông cầm đầu là một tiểu bạch kiểm dáng vẻ lưu manh, gã nhìn dáng người 36D của Trần Á Bình suýt sáo: "Em gái, tức giận lớn như thế làm gì, đến cùng bọn anh chơi đùa chút nào, anh trai đảm bảo sẽ khiến em thoải mái đến chết."Gã mở miệng ra là phun ra những lời tục tĩu, năm người nam nữ phía sau ồn ào cười to, thậm chí còn mập mờ nháy mắt với Trần Á Bình.Gân xanh trêи trán Trần Á Bình nổi lên, cô hừ một tiếng, sau đó vung nắm đấm lên xông về phía đám người.
Bàn tay trắng nõn nhìn thì bé nhưng đánh tới trêи người lại vô cùng đau, thanh âm "binh bốp bốp bốp" truyền đến khiến hán tử da dày thịt béo như Vương Chí cũng cảm thấy đau thay.Trần Á Bình đánh tên tiểu bạch kiểm lưu manh cầm đầu trước, trong miệng không ngừng nói: "Con mẹ mày, lại dám lừa gạt bà đây, bà đây chẳng qua chỉ hỏi đường mày một chút, mày lại dám lừa gạt bà, nhìn xem bà có đánh chết mày không..."Vương Chí còn định đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, chứng kiến cảnh này thì yên lặng lùi về sau một bước, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Thần tượng, hay là chúng ta đi thôi."Mẹ nó, em gái này ở đâu ra, quả thật là một con cọp cái mà, nhìn lực đạo mỗi một đấm rơi xuống kia, anh ta nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau trứng.Tần Nhất lãnh mạc, con ngươi sâu sắc: "Đợi một chút."Trần Á Bình bên kia còn đang ra sức "giáo ɖu͙ƈ", hoàn toàn mặc kệ tiếng kêu rêи của đám người nọ.
Cách cô hơi xa một chút, nữ sinh bị cô đánh đến nằm vật xuống đường, ánh mắt lóe lên hận ý, một cây kim tiễn thật nhanh bay thẳng tới chỗ Trần Á Bình.Trần Á Bình Phát giác được cười lạnh một tiếng, vừa mới chuẩn bị xoay người tránh thoát, ai ngờ tiểu lưu manh lúc đầu hôn mê trêи mặt đất đột nhiên tỉnh lại, liều chết bắt lấy chân cô.Con ngươi Trần Á Bình co rụt lại, thầm mắng không tốt.
Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân buông lỏng, một mùi thơm ngát xông vào mũi, bản thân thì rơi vào một cái ôm.Đuôi tóc dài giống như tơ lụa quét qua mặt cô, có chút ngứa, khiến cô không nhịn được muốn bắt lấy.Cái ôm ấm áp, khoang mũi tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt, bên tai còn vang lên thanh âm mát lạnh như suối: "Không sao chứ?"Trần Á Bình hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái cằm trắng nõn hoàn mỹ của thiếu niên, khuôn mặt xinh đẹp chói mắt, khiến trái tim Trần Á Bình đập nhanh như vừa chạy maratong.Tần Nhất nhíu mày, có chút không rõ nhìn thiếu nữ tựa trong ngực đang ngơ ngác nhìn mình.
Cô buông tay ra, trong giọng nói hàm chứa ý cười, mắt phượng sáng rực: "Còn muốn ôm đến lúc nào, hử?"Một chữ cuối cùng, Tần Nhất cố ý kéo dài, thanh âm lười biếng lại mê người, chọc người vô cùng.Trêи gương mặt thanh lệ của Trần Á Bình mang theo điểm ửng đỏ, giống như đóa hoa đào, đôi mắt sáng ngời, cô buông lỏng tay ôm bên hông Tần Nhất ra, ho khan một tiếng: "Không phải bà đây muốn chiếm tiện nghi của anh."Khóe miệng Tần Nhất cong lên: "Tôi biết."Mắt phượng say lòng người, giống như trời sao lấp lánh, phảng phất như muốn khiến người nhìn vào chìm đắm ở bên trong.Nhưng sâu bên trong, nơi người khác không thể thấy được là hoài niệm cùng quyến luyến.Bình Tử, rốt cuộc cậu cũng đến rồi.Trần Á Bình lại ho khan vài tiếng, người này không phải coi trọng cô rồi chứ? Ôi chao, mị lực quá lớn, thật sự cô cũng không có cách.
Vậy, cô có nên tiếp nhận anh ta không?Trần Á Bình suy nghĩ miên man, đột nhiên lại nghĩ đến mình còn chưa giới thiệu bản thân: "Ừm, vừa rồi cảm ơn anh, tôi tên Trần Á Bình.".