Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


"Lão, lão đại." Lâm Thanh gian nan lên tiếng, anh ta rất muốn hỏi một chút, có phải Tần Nhất mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi, hoặc là chỉ là ngất đi thôi đúng không.

Nhưng đôi môi mấp máy mấy lần vẫn không phát ra tiếng được.Tần Nhất, rõ ràng đã rời bỏ bọn họ mà đi.Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chỉ trong một đêm liền cảnh còn người mất? Hóa ra Sở Sở vẫn luôn lừa gạt bọn họ, Tần Nhất bị bọn họ gây thương tích, hiện tại...đã rời bỏ bọn họ.

Tại sao, tại sao đội bọn họ trước đó còn rất tốt, qua một đêm thì sụp đổ phân ly?Tất cả, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc bọn họ đi tìm Sở Sở!Đáy mắt Lâm Thanh có hận.


Nếu, nếu như bọn họ không đi tìm Sở Sở thì tốt rồi, bọn họ vẫn sẽ là một đội ngũ đoàn kết yêu thương nhau, Tần Nhất cũng sẽ không rời bỏ bọn họ.Vân Hoán không nhìn ba người Lâm Thanh, hoặc là nói, toàn bộ sự chú ý của anh hiện tại đều chỉ tập trung trêи người tiểu gia hỏa trong ngực, trong thế giới của anh chỉ có anh và Tần Nhất.Ôm chặt Tần Nhất, Vân Hoán lên tầng đi về phòng mình.

Anh khóa cửa lại, không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy anh và tiểu gia hỏa.Bị vây quanh trong đám lửa, Sở Sở điên cuồng cười lớn tiếng: "Chết rồi, tiện nhân kia chết rồi! Ha ha ha, ông trời có mắt, ha ha ha."Mắt hồ ly của Lâm Bạch híp lại nguy hiểm: "Ông trời có mắt thật ư?"Trở tay ngưng tụ ra một mảnh mưa tên, phóng thẳng tới chỗ Sở Sở.

Sở Sở bị đau, toàn bộ mũi tên đều đâm vào trêи người cô ta, nhưng lại hoàn mỹ tránh đi những chỗ yếu hại.

Cô ta đau đến chết đi sống lại, không ngừng lăn lộn, thế nhưng vẫn không chết được.Tựa như Vân Hoán nói, anh muốn cô ta sống không bằng chết.Trong phòng, Vân Hoán dịu dàng đặt Tần Nhất xuống giường, anh nhéo nhéo gương mặt trắng nõn mịn màng của Tần Nhất, ôn nhu nói: "Biết em thích nhất sạch sẽ, tôi giúp em lau mặt nhé."Bưng tới một chậu nước ấm, Vân Hoán cẩn thận lau sạch vết máu trêи mặt Tần Nhất, động tác của anh nhẹ nhàng giống như người trêи giường là búp bê sứ, đụng mạnh một cái sẽ hỏng.Vân Hoán rút con dao găm ra, hai tay bịt lấy vết thương của Tần Nhất, chờ đến khi máu không còn chảy nữa, mới từ từ buông tay ra.Anh hôn một cái lên má Tần Nhất, giống như đang dỗ trẻ con, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp em lau sạch người một chút, được không? Đừng sợ, tôi sẽ rất nhẹ nhàng."Vân Hoán xé mở phần áo nơi miệng vết thương của Tần Nhất, da thịt trắng nõn mịn màng, xúc cảm giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, càng làm nổi bật lên vết thương dữ tợn trước ngực, lọt vào mắt mà kinh hãi.Trong mắt Vân Hoán không hề mang theo ɖu͙ƈ vọng, có thì cũng là sự thành kính.

Anh cẩn thận từng li từng tí lau vết thương cho Tần Nhất, sau đó bôi thuốc cho cô.


Đợi khi nhìn đến miệng vết thương ở bụng, đầu ngón tay anh hơi dừng lại một chút.Nhẹ nhàng thăm dò, đáy mắt Vân Hoán toàn là sự thương tiếc: "Có đau không? Lúc đó chắc là rất đau.

Là tôi không tốt, Thất Thất, em sẽ tha thứ cho tôi sao?"Giọng nói của Vân Hoán trầm thấp, mang theo nồng đậm thống khổ không tan.

Anh cúi người, môi mỏng gợi cảm dừng lại tại miệng vết thương ở trêи bụng Tần Nhất: "Hẳn là rất đau, tôi chịu đau cùng với em nhé."Vân Hoán "hừ" một tiếng, phần bụng máu tươi chảy ròng, hỏa đao trong tay biến mất.

Không thèm để ý đến vết thương, cúi đầu hôn lên cánh môi tái nhợt của mỹ nhân đang ngủ say: "Như vậy liền tốt, tôi chịu đau cùng em, sẽ không để cho mình em cô đơn."Đúng vậy, tiểu gia hỏa của anh sợ cô đơn cỡ nào, làm sao anh có thể nhẫn tâm để cô một mình chứ, anh phải bồi cô.Vân Hoán đổi một bộ quần áo khác cho Tần Nhất, váy dài phục cổ màu đen, cao quý ưu mỹ, rất hợp với Tần Nhất.Vân Hoán tìm một chiếc lược, quỳ gối bên giường nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho Tần Nhất.


Tóc chạm vai cao thấp không đều, vừa nhìn chính là một đao chém đứt.Vân Hoán yêu thương chải chuốt mái tóc của Tần Nhất, thậm chí còn lấy kéo đến sửa sang lại cho cô.

Cuối cùng dùng sợi dây màu bạc buộc gọn tóc Tần Nhất lên, bươm bướm nho nhỏ rủ xuống bên tai lung lay như bay múa, làm cho người ta nhịn không được muốn đặt xuống một nụ hôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận