Tần Nhất vừa linh hoạt né tránh Zombie dị năng công kϊƈɦ, vừa vui vẻ vung đại đao.
Đao đao tinh chuẩn, hai mươi mấy con Zombie lúc đầu đang không ngừng giảm xuống.
Còn dư lại một nửa, Tần Nhất thu hồi đại đao, sử dụng dị năng ngưng tụ ra năm tấm lưới điện lớn, trong nháy mắt vây đám Zombie còn dư lại chung một chỗ.
Đám Zombie này chỉ là trung cấp, tuy có tư tưởng của mình, nhưng lại rất mơ hồ ngây thơ.
Giờ phút này nhìn thấy đồ ăn ngon miệng mang tên Tần Nhất, nhu cầu trêи thân thể vượt qua tâm lý, bọn chúng nhao nhao muốn xông ra.
Kết quả, Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy một đám Zombie bị điện giật cháy đen, khóe miệng co rút, quả nhiên là biến thái.
Tần Nhất vui vẻ đào móc tinh thạch, hai mươi mấy viên tinh thạch đủ mọi màu sắc, lấp lánh như bảo thạch.
Khóe miệng Tần Nhất hơi cong lên, đây đều là của cô.
Đỗ Quyên cào nhẹ tay Tần Nhất, mắt nhỏ màu tím long lanh nhìn Tần Nhất, đáng thương hề hề.
Tần Nhất tiện tay ném cho nó một viên tinh thạch, tiểu Linh Hồ hưng phấn kêu ngao ngao, ôm tinh thạch liền gặm.
Tần Nhất lấy một viên khác đưa cho Tịch trêи vai, còn lại thu hết vào không gian.
Còn chưa đủ~
Mày kiếm của Mộc Hiên Nhiên hơi nhíu, tiểu Hồ Ly và con mèo nhỏ ăn tinh thạch? Tinh thạch của Zombie và thú hạch của bán thú nhân đều rất cứng, so với kim cương còn cứng hơn, dị năng giả đều là hấp thu năng lượng bên trong, cũng không có cho vào mồm ăn.
Thế nhưng hai vật nhỏ này lại ăn say sưa ngon lành, quả thật rất có ý tứ.
Mộc Hiên Nhiên đang ngây người, chỉ thấy mắt phượng của thiếu niên sáng rực, quỷ dị nhìn mình: "Bán thú nhân đâu?"
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời từ từ tối xuống, Tần Nhất ngồi xếp bằng trêи mặt đất, đếm tinh thạch và thú hạch trong tay mình, mặt mày như họa.
Bên cạnh cô là Mộc Hiên Nhiên mệt như cún nằm trêи mặt đất.
Mộc Hiên Nhiên chưa từng mệt mỏi như hôm nay, nửa ngày, bọn họ đi gần hết toàn bộ rừng cây.
Rừng cây này tuy được gọi là rừng cây nhỏ, nhưng trêи thực tế lại không nhỏ, thế mà bọn họ lượn lờ trong rừng cây nửa ngày trời lại không thấy nổi bóng một con Zombie hay bán thú nhân nào.
Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Tần Nhất, trong lòng mềm nhũn: "Tiểu gia hỏa, lần này chúng ta có thể làm bạn rồi chứ?"
Tần Nhất đốt lên đống lửa, sau đó mắt sáng quắc nhìn Mộc Hiên Nhiên.
Mộc Hiên Nhiên = tinh thạch, mối làm ăn này thấy thế nào cũng rất có lời.
Tên này không biết có dị năng gì, nhưng lại có thể chuẩn xác biết được nơi nào có Zombie và bán thú nhân, có chút giống dị năng tinh thần, nhưng cô lại không cảm nhận được tinh thần lực của cậu ta dao động.
Nhưng mà, rất mạnh.
Cậu ta đến giờ vẫn chưa lộ ra dị năng của mình, nhưng Tần Nhất có thể cảm nhận được, cậu ta rất mạnh.
Mộc Hiên Nhiên bị ánh mắt sáng quắc của Tần Nhất nhìn, cả người không được tự nhiên, giống như mình là dê béo bị lão sói xám để mắt tới vậy.
"Tần Nhất, tên của tôi."
Đây là đồng ý rồi.
Khóe miệng Mộc Hiên Nhiên cong cong, nhàn nhã nằm trêи cỏ, chóp mũi là mùi hương đồ ăn thơm ngọt, ấm áp, rất dễ chịu.
Bên trong thành Hồng Nguyệt, Vân Hoán quyến luyến vuốt ve túi gấm trong tay, Lâm Bạch gõ cửa đi vào, khóe miệng cong lên, nhưng trong mắt hồ ly lại là một mảnh lạnh lẽo.
"Lão đại, không có tin tức, lão hồ ly Vương Giang giấu diếm tin tức rất chặt."
Vân Hoán thu hồi túi gấm, lông mày bao phủ băng sương, anh gõ bàn một cái nói: "Dã tâm của ông ta cũng không nhỏ."
Lâm Bạch ưu nhã ngồi xuống, rót một ly rượu đỏ nhẹ nhàng đung đưa: "Có dã tâm nhưng không có đầu óc.
Đúng rồi lão đại, hôm nay Vương Giang đến tìm anh nói gì thế?"
Vân Hoán uống một ngụm rượu, hầu kết gợi cảm nhấp nhô, thanh âm khàn khàn: "Ông ta muốn nhét đứa con gái buồn nôn của mình cho ta."
Bên trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng tràn đầy chán ghét, Lâm Bạch biết Vân Hoán nói tới ai, cô con gái duy nhất của Vương Giang, Vương Kháng Đinh..