Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Vương Kháng Đinh thực ra rất nổi danh, Vương Giang thích trẻ con, con gái của ông ta cũng có sở thích như vậy, đây đều không phải bí mật gì lớn.
Thế nhưng lão già Vương Giang lại muốn nhét con gái của mình cho lão Đại, quả nhiên là không muốn sống.
Vân Hoán lại nhấp một ngụm rượu, lệ khí bộc phát: "Tôi đã phế một cái chân của cô ta."
Trong lòng Lâm Bạch khẽ thở dài, lão Đại trước đó không thích phụ nữ, sau khi Tần Nhất xảy ra chuyện, anh càng thêm chán ghét phụ nữ, thậm chí ở chung cùng một không gian với phái nữ ba phút cũng không làm được.
Không biết đây có phải là chuyện tốt hay không nữa.

Nếu như, nếu như Tần Nhất cuối cùng không thể sống lại, lão Đại sợ là cả đời không lập gia đình.
Hoặc là sau khi tìm được Tiểu Hiên, anh sẽ đi theo người kia.

Trong lòng Lâm Bạch suy nghĩ đủ loại vấn đề lớn nhỏ, nhưng trêи mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhuận: "Lão Đại, lần tranh bán thú nhân này, Tần Tiểu Thiếu sẽ tới, Triệt gia cũng tới."
Vân Hoán lại rót thêm một ly, vẻ mặt lãnh đạm, giống như không có chuyện gì có thể khiến anh bận tâm: "Tôi biết rồi."
Anh nhấp một ngụm, cả người đột nhiên cứng đờ, ly thủy tinh sáng long ánh ánh rượu trượt khỏi tay rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng choang thanh thúy.
Lâm Bạch giật mình kinh ngạc, vội vội vàng vàng đứng lên: "Lão Đại, anh làm sao vậy?"
Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Vân Hoán trống rỗng, đầu ngón tay anh run nhè nhẹ, không tự chủ được đặt tay lên vị trí trái tim.

Sau đó bóng đen lóe lên, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, Lâm Bạch chỉ kịp nghe được một câu lẩm bẩm của Vân Hoán: "Thất Thất."
Giờ phút này Tần Nhất hận không thể hung hăng đánh Mộc Hiên Nhiên một trận, cô hối hận, hối hận đồng ý với người này.
Mộc Hiên Nhiên cũng vẻ mặt đau khổ, làm sao cậu ta biết được mình tùy tiện đi liền tiến vào ổ của bán thú nhân.
Lít nha lít nhít bán thú nhân bên trong nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đó khiến da đầu Mộc Hiên Nhiên tê dại.

Trong lòng Tần Nhất cũng càng ghét bỏ Mộc Hiên Nhiên hơn.
Nhân loại sống sờ sờ, Tần Nhất nhìn thấy từng cặp mắt lóe ra lục quang, cô một tay túm lấy cánh tay Mộc Hiên Nhiên, một tay khác ném ra một trận băng tiễn, vội vàng lôi kéo Mộc Hiên Nhiên chạy ra ngoài.
Tốc độ của bán thú nhân rất nhanh, Tần Nhất chỉ nhìn thấy toàn đầu là đầu, cô đẩy Mộc Hiên Nhiên một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Tách ra chạy."
Ánh mắt hai người chạm nhau, tuy Mộc Hiên Nhiên vẫn chưa lộ ra dị năng của mình, nhưng Tần Nhất tin tưởng cậu ta có thể chạy thoát.

Mộc Hiên Nhiên cũng biết hiện tại tách ra là tốt nhất, anh nói với Tần Nhất một câu "Cậu cũng phải cẩn thận", sau đó hướng một phương hướng khác chạy đi.
Trong nháy mắt bán thú nhân giảm đi một nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều.

Tần Nhất cắn răng, một bên thả ra lôi cầu, một bên tiếp tục chạy trốn.
Giờ phút này cô không nhịn được nói tục, cmn, chuyện quái gì thế này, tại sao bên ngoài thành Hồng Nguyệt lại có nhiều bán thú nhân như vậy?
Tịch nhảy xuống đất nhanh chóng biến lớn, nói với Tần Nhất: "Chủ nhân, ngươi mau lên đây, tốc độ của ta nhanh."
Tần Nhất một tay khẽ chống, vững vàng ngồi lên lưng Tịch, không quên ném dị năng ra đằng sau.

Đuổi theo Tần Nhất đều là bán thú nhân hình trùng như nhện, sâu róm,...cái gì cũng có, khiến Tần Nhất nổi hết da gà da vịt.
Mặt đất chấn động, toàn bộ rừng cây đều lắc lư theo.


Trêи tường vây của thành Hồng Nguyệt, người tuần tra trong nháy mắt phát hiện ra dị thường, hắn nhanh chóng kéo còi báo động, chuẩn bị hạ cổng thành xuống.

Đột nhiên một bóng đen phi nhanh qua, đợi người tuần tra nhìn kỹ lại, không thấy bóng dáng bóng đen đó đâu nữa.
Trong rừng cây, bán thú nhân còn đang đuổi sát Tần Nhất, tốc độ của bán thú nhân hình trùng thực sự quá nhanh, Tịch phi nhanh đến đâu cũng không cắt đuôi được bọn chúng, ngược lại thể lực sắp chống đỡ không nổi.
Nhưng mà bán thú nhân phía sau lại giống như được uống máu gà, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Khoảng cách dần dần được kéo lại càng gần, Tịch cũng sắp đến cực hạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận