Dù sao sau bữa cơm này, có lẽ bọn họ sẽ không lại gặp mặt.
Giờ khắc này, trong lòng Tần Nhất cũng nói không nên lời là tư vị gì.
Cô biết tâm tư của mình đối với Vân Hoán, thế nhưng nếu như để cô và anh không so đo hiềm khích lúc trước mà ở chung một chỗ với nhau, cô thật sự làm không được.
Bụng của cô vẫn bằng phẳng trắng mịn như cũ, không có bất kỳ vết sẹo nào, thế nhưng cô biết, nói đó đã từng bị Vân Hoán đâm xuống một đao.
Sẹo trên người có thể loại bỏ, nhưng vết thương trong lòng thì tồn tại mãi mãi.
Tần Nhất yên lặng ngồi xuống, Vân Hoán dường như rất vui.
Trên thực tế, anh đúng là vô cùng cao hứng, bởi vì tiểu gia hỏa vẫn mềm lòng đối với anh.
Tần Nhất ăn một miếng thịt kho tàu Vân Hoán làm, nói thật, nó rất ngon, so với cô làm còn ăn ngon hơn.
Thế nhưng Tần Nhất lại không quá thèm ăn, giống như những thứ cô yêu thích nhất đều đã mất đi sắc thái.
Hai người yên tĩnh không nói chuyện ăn hết một bát thịt kho tàu lớn, Vân Hoán dịu dàng lau miệng cho Tần Nhất, lạnh lùng nói: "Đại Bạch, mang cô ta vào đi."
Lâm Bạch ở phía ngoài đáp một tiếng, sau đó kéo Tần Kiều Kiều tiến vào, trên tay còn không quên đeo theo găng tay, tỏ ý vô cùng ghét bỏ.
Đôi mắt Tần Kiều Kiều ngốc trệ, đầu tóc quần áo đều ướt sũng, trên người ngược lại đã không còn ngửi vị khó ngửi trước đó nữa, xem ra là đã dội qua nước rồi.
Vân Hoán rót một cốc sữa bò cho Tần Nhất: "Uống sữa bò, tốt cho cơ thể."
Khóe miệng Lâm Bạch giật giật, anh ta ở bên ngoài thu thập tinh hạch Zombie mệt gần chết, sau khi trở về lại tiếp tục nhận lệnh, đem người phụ nữ buồn nôn kia đi làm sạch, bi thảm cỡ nào.
Thế mà lão Đại của anh ta lại ở trong phòng hạnh phúc cùng em gái ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Mịa nó, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Dù cho ưu nhã ung dung như Lâm Bạch, giờ phút này cũng không nhịn được lên tiếng phàn nàn.
Ánh mắt Tần Kiều Kiều đờ đẫn, vừa nhìn là biết vừa mới nhận đả kích từ chỗ Trịnh Trọng bên kia, hoặc là lại một lần nữa bị bắt về, ý niệm đào tẩu của cô ta đã hoàn toàn bị dập tắt.
Tần Nhất nhấp mấy ngụm, theo thói quen đưa phần sữa bò còn lại cho Vân Hoán, Vân Hoán thuần thục nhận lấy, một hơi uống cạn sạch.
Bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lóe lên vài tia tưởng niệm, trước kia bọn họ chính là như vậy, tiểu gia hỏa không thích ăn rau quả, thế nhưng anh vẫn bắt cô ăn mấy miếng.
Anh nói ăn mấy miếng, Tần Nhất thật sự chỉ cắn vài miếng, sau đó phần còn thừa lại tất cả đều nhét vào trong miệng anh.
Anh là người có bệnh thích sạch sẽ, thế nhưng lúc ấy tuyệt không cảm thấy chỗ nào không đúng hay buồn nôn, ngược lại trong lòng thấy rất ngọt.
Vân Hoán nghĩ đến, đương nhiên Tần Nhất cũng nghĩ đến.
Động tác vừa rồi của cô cũng chỉ là làm theo bản năng, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, đang định bảo Vân Hoán đừng uống thì anh đã uống xong mất rồi.
Chuyện cũ hiện lên, cỗ cảm giác ê ẩm mà ngọt ngào dưới đáy lòng lại xông ra, trong lòng Tần Nhất thoáng qua từng tia buồn bực, cô không thích cảm giác như vậy.
Tần Nhất không nhìn Vân Hoán nữa mà đi đến trước mặt Tần Kiều Kiều.
Cô ngồi xổm xuống, mắt phượng thâm thúy nhìn thẳng cô ta: "Tần Kiều Kiều, cô còn nhớ tôi không?"
Giọng nói quen thuộc khiến con ngươi của Tần Kiều Kiều một lần nữa lấy lại tiêu cự, cô ta trừng to mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.
Thủy mâu kinh ngạc trợn to, thanh âm thô dát mang theo từng tia sợ hãi: "Tần, Tần Nhất?"
Tần Nhất đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi quần áo.
Cô vẫn ăn mặc theo phong cách của nam sinh, nhưng bộ quần áo thể thao rộng rãi màu đen trên người thế nào cũng không che được dáng người xinh đẹp của Tần Nhất.
Tính một chút, năm nay cô đã hai mươi mốt rồi.
Tuy năm năm qua cô vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng Vân Hoán và Tần Hàn Vũ không ngừng tìm "thuốc bổ" cho cô, chính những thứ đó đã khiến Tần Nhất trổ mã rất tốt.
Dốc núi nho nhỏ trước kia nay đã biến thành núi tuyết trắng nõn..