Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Trần Triệt kinh ngạc, nhưng sau đó chỉ có thể cắn răng chấp nhận, họa từ miệng mà ra.
Trần Triệt đáng thương tiến lên phía trước dẫn đường, mịa nó, về sau anh ta sẽ không tỏ ra trang bức* nữa.
(*trang bức=trang B: là hành vi của con người, có hai cách hiểu.

Một là khoe khoang, làm màu, sống ảo,...để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân.

Hai là giả bộ hoặc là nịnh nọt người khác để che giấu đi tài năng của mình, nhưng trên thực tế lại nói bóng nói gió cho người ta biết mình tài giỏi lắm.)

Người bị nhốt ở bên trong phòng hai mặt nhìn nhau, cửa lại bị đóng chặt lại, giống như vừa rồi không có ai ra ngoài.
"Bọn họ thật sự có thể cứu chúng ta sao?" Trong đám người có người nghi hoặc lên tiếng hỏi.
"Tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu như không có bọn họ, chúng ta không cần nghi ngờ đều sẽ phải chết, có bọn họ, chí ít chúng ta còn có một chút hy vọng sống." Trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc có người lên tiếng.
Trong hoàn cảnh hiện tại, bọn hắn không có lựa chọn, chỉ có thể dựa vào bốn người kia.
"Ài, hy vọng bọn họ có thể thành công, chỉ cần có giải dược, chúng ta sẽ được cứu rồi." Có người lòng đầy hi vọng nói.
Bỗng nhiên có người thấp giọng nói: "Không biết những người bị bắt đi như thế nào rồi."
Một mảnh yên tĩnh, ai cũng không chú ý tới chỗ khe cửa có một bóng người thoát qua.
Đám người Vân Hoán lén lút tiến vào phòng ngủ của Vương Giang, cũng không biết có phải quá tự tin về thuốc của tiến sĩ Lâm hay không, cửa phòng Vương Giang không có ai canh giữ, trong phòng cũng không có bất kỳ biện pháp phòng ngự gì.
Tâm trạng của Vương Giang đêm nay xác thực rất tốt, rất nhanh thành Hồng Nguyệt của ông ta sẽ trở thành bá chủ một phương, tất cả căn cứ khác đều phải cúi đầu xưng thần với ông ta.
Về phần Vương Kháng Đinh chưa trở về, ông ta không hề có chút hoài nghi nào.

Vương Kháng Đinh thường xuyên qua đêm ở ngoài không về, nguyên nhân trong đó ông ta cũng biết, cho nên cũng không lo lắng sốt ruột.
Vương Giang đang ngủ ngon, hoàn toàn không chú ý tới mấy bóng đen từ từ tiếp cận, đợi đến khi ông ta phát giác được, hỏa nhận (dao bằng lửa) đã đặt trên cổ ông ta.
Xúc cảm giác nóng rực ở cổ truyền đến khiến ông ta hoàn toàn không dám động: "Các người là ai?" Vương Giang lên tiếng, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi.

Tay trái ông ta lặng lẽ nắm chặt, chờ đợi thời cơ.
"Vương thành chủ nhanh như vậy đã không nhớ rõ chúng tôi rồi."
Trần Triệt mở đèn lên, Vương Giang lập tức nhận ra bốn người trước mắt theo thứ tự là Đế thiếu Vân Hoán, Lâm Bạch, Triệt gia Trần Triệt, Tần gia Tần Hàn Vũ, Tứ thiếu Kinh Đô thoáng cái đã đủ ba người.
Mắt đậu đỏ của Vương Giang híp lại, bất động thanh sắc hỏi: "Là mấy người, làm thế nào mấy người trốn được tới đây?"
Lâm Bạch tiến lên thay chỗ Vân Hoán kiềm chặt lấy Vương Giang, mày kiếm Vân Hoán nghiêm nghị, đôi mắt đào hoa một mảnh lạnh lẽo: "Ông không cần biết, giao thuốc giải ra đây.

Còn có, nói cho chúng tôi biết kế hoạch và vị trí của tiến sĩ Lâm."
Vân Hoán không muốn nói nhảm với Vương Giang, anh không có thời gian, giải quyết chuyện này sớm một chút, anh còn phải đi tìm tiểu gia hỏa của anh.
Ban đầu anh định sau khi lấy được tinh hạch của bán thú nhân cấp chín lại đi tìm Tần Nhất, dù đã biết hiện tại Tần Nhất bình yên vô sự, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng, anh muốn Tần Nhất hấp thu thú hạch, ổn định cơ thể một chút.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh bị cuốn vào trong đó, đương nhiên không thể một mình rời đi, hơn nữa anh còn chưa lấy được thú hạch.

Vương Giang vẻ mặt hòa ái cười, nhưng đáy mắt lại là sự độc ác: "Được được, chỉ cần không gϊếŧ ta, chuyện gì cũng dễ nói, tôi sẽ nói hết cho các người biết."
Bất thình lình tay trái Vương Giang vung lên, ném bột phấn trong tay về phía mấy người Vân Hoán, ông ta cười gằn: "Đây là độc phấn tiến sĩ Lâm mới nghiên cứu chế ra, dính lên một chút thôi, các người sẽ phải chết không thể nghi ngờ."
Vương Giang cười đắc ý, mong chờ ngồi xem bộ dáng thất khiếu chảy máu của bốn người Vân Hoán.

Thế nhưng mấy giây sau, chuyện gì cũng không xảy ra.
Một kết giới ẩn hình cản ở trước mặt bọn họ, độc phấn hoàn toàn không có dính lên người.
Trần Triệt sống sót sau tai nạn vỗ vỗ vai Vân Hoán: "A Hoán, may mà có cậu, nếu không vừa rồi chúng ta liền xong đời rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận