Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Vân Hoán ôm Tần Nhất vào trong ngực, hôn lên trán cô, trong thanh âm thật thấp mang theo từng tia vui vẻ, giống như một đóa hoa hồng bỗng nhiên nở rộ, xinh đẹp thuần mỹ, khiến đầu Tần Nhất vốn có chút chóng mặt càng không thể tỉnh táo.
Cô thầm mắng một tiếng tiểu yêu tinh yêu diễm, trước đây, cô cảm thấy trong ba người Vân Hoán, Trần Triệt, Tần Hàn Vũ, yêu diễm nhất thuộc về Trần Triệt.

Trước đó anh còn biết hơi che giấu một chút, hiện tại giống như giải phóng bản tính, phóng thích bản thân.
Hôm nay cô mới biết được, người trước mắt này cũng có thể rất yêu diễm, thậm chí có thể nói, bởi vì người này ngày bình thường vô cùng cao quý cấm dục, bỗng nhiên buông thả bản thân, so với người khác càng hấp dẫn hơn.
"Ừm, chúng ta đều còn sống, Nữ vương đại nhân của anh." Vân Hoán nhìn Tần Nhất, đôi mắt đào hoa một mảnh ôn hòa, thế nhưng Tần Nhất lại thấy được thần sắc bên trong.
Lý trí của Tần Nhất trở về, cô nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong biệt thự mà cô từng ở lại trước đó.

Cô vươn tay kéo quần áo Vân Hoán, đôi mày thanh tú cau lại: "Để cho em nhìn một chút, anh bị thương ở đâu?"

Cô nhớ, dưới tình huống nguy cấp, Vân Hoán ôm chặt cô vào trong ngực, vì cô chặn hết tất cả nguy hiểm.
Vân Hoán đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, vô cùng hấp dẫn.

Lực tay Tần Nhất rất lớn, áo sơ mi trắng của Vân Hoán trực tiếp nói lời tạm biệt.
Vân Hoán bất đắc dĩ giữ lấy tay Tần Nhất, giọng nói cưng chiều: "Nữ vương đại nhân của anh, em vội vã khó nhịn như vậy sao? Bọn Lâm Bạch còn đang ở bên ngoài đấy, em xác định hiện tại liền muốn?"
Mày kiếm của Vân Hoán nhướn lên, bộ dáng kia vậy mà giống Trần Triệt đến mấy phần.

Có một số người, một khi đắc thủ, ngày bình thường có cấm dục đứng đắn thế nào, giờ phút này cũng hận không thể hóa thân thành sắc lang lưu manh, dùng hết tất cả biện pháp chọc ghẹo người mình thương nhất.
Đùa giỡn lưu manh, chẳng qua cũng chỉ là một cách biểu đạt sự yêu thương của bọn họ mà thôi.
Tần Nhất cười lạnh, Vân Hoán không biết xấu hổ như vậy cũng là lần đầu tiên cô thấy.

Nếu không phải cảm giác quen thuộc, cô nghĩ mình gặp phải một tên giả mạo Vân Hoán rồi.
Tần Nhất bỗng nhiên nhướn mày, mắt phượng nhiễm lên một nụ cười tà.

Cô khẽ động, môi đỏ tới gần bên tai Vân Hoán, hơi thở như lan, cả người tràn đầy sắc khí, giống như yêu tinh mê người trong đêm tối.


Nhất cử nhất động, một cái nhăn mày đến một nụ cười, đều nhiễm lên sự phong tình.
Rõ ràng chiếc nhẫn trên tay cô còn chưa lấy xuống, cô vẫn là bộ dáng của thiếu niên, thế nhưng Vân Hoán lại cảm thấy lòng mình tràn đầy hỏa khí.
Hầu kết gợi cảm chuyển động, Tần Nhất đặt ngón tay trắng nõn ở trên cánh môi mỏng phấn nộn của Vân Hoán.

Ngón tay lành lạnh, nhưng lại làm cho toàn thân Vân Hoán nóng rang.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, ngoan ngoãn thì sẽ không sao cả." Tần Nhất đè thấp giọng xuống, cố ý mang theo tia mập mờ.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, Vân Hoán biết không ngăn cản được tiểu gia hỏa, cũng không chống cự nữa.

Anh cúi đầu, ngược lại giống như cô vợ nhỏ mặc người muốn làm gì thì làm.
Tần Nhất nhanh nhẹn cởϊ áσ sơ mi trắng của Vân Hoán ra, vốn nó cũng không thể mặc tiếp được, cô liền trực tiếp tiêu hủy.
Da Vân Hoán trắng nõn, một chút cũng không kém so với Tần Nhất.


Cho nên một mảng lớn vết tích bị cháy bỏng ở phía sau lưng kia, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa, đập vào mắt trông vô cùng đáng sợ.
Cho dù bên trên đã được bôi một lớp thuốc, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy vết thương rất nghiêm trọng
Tần Nhất không dám chạm bừa vào, trong mắt phượng đều là đau lòng: "Đau không?"
Vân Hoán thân trên để trần, ôm lấy Tần Nhất, nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Nhất, thanh âm trầm trầm: "Không đau."
Anh thật sự một chút cũng không cảm thấy đau, bởi vì có tiểu gia hỏa ở bên cạnh anh.

Dường như chỉ cần có cô ở bên, tất cả đều là ngọt ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận