"Ừm, tôi không sao." Tần Nhất sờ sờ đầu Đặng Bảo Bình.
Đặng Bảo Bình híp híp mắt, nam thần hiện tại thật ôn nhu nha.
Thân là nữ sinh, Tần Nhất đương nhiên biết phái nữ không dễ sinh tồn bên trong tận thế, nói cụ thể hơn là, địa vị của phụ nữ ở tận thế thấp hơn nhiều so với đàn ông.
Cho nên, đối với con gái, từ đáy lòng cô luôn cất giữ một phần ôn nhu, một phần thân sĩ.
Tần Hàn Vũ nhìn vẻ mặt âm u của người nào đó, bỗng nhiên mím môi cười một tiếng: "Bảo Bảo đúng là rất được hoan nghênh, nếu như con bé thật sự là nam sinh, sợ là những cô gái này đều bị con bé mê đến thần hồn điên đảo."
Vân Hoán lạnh lùng liếc nhìn Tần Hàn Vũ, chỗ nào nghe không ra cậu ta đang giẫm lên chỗ đau của mình.
Nhìn Tần Nhất đối xử dịu dàng với Đặng Bảo Bình, Vân Hoán nhìn thế nào cũng cảm thấy gương mặt vui mừng của Đặng Bảo Bình thật đáng ghét.
"Hừ, không phải hiện tại đã thần hồn điên đảo rồi sao." Vân Hoán đột nhiên có chút chua xót trong lòng, anh không chỉ ăn dấm của người khác phái, hiện tại ngay cả cùng phái cũng muốn.
"Cậu đừng kích tôi, tốt xấu gì tôi cũng đã có danh phận, còn Tần Tiểu Thiếu cậu thì?" Hai tay Vân Hoán đút trong túi, chân thon dài thẳng tắp, dáng người hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta không dám tới gần.
Thế nhưng, lời nói ra lại làm cho người ta rất chán ghét.
Tần Hàn Vũ híp híp mắt, quả nhiên, không hổ là người anh ta ghét nhất.
Tần Nhất ôn chuyện với Đặng Bảo Bình, còn Vân Hoán và Tần Hàn Vũ lại tự làm tổn thương lẫn nhau.
Đợi đến khi Tần Nhất an ủi tốt Đặng Bảo Bình, cô mới hỏi: "Sao mọi người lại tới đây?"
Gương mặt trứng gà của Đặng Bảo Bình tràn đầy vui vẻ nói: "Nghe nói ở thành phố H có thực vật biến dị, mấy người bọn em đều muốn tới nhìn xem, thế là ba người liền tổ đội đến đây."
"Vậy ư." Tần Nhất suy nghĩ sâu xa, bên trong rốt cuộc là thứ gì?
"Vâng vâng." Đặng Bảo Bình gật đầu, sau đó nói tiếp: "Không chỉ có bọn em, em nghe nói còn có người của các căn cứ khác cũng muốn tới.
Thật ra em cũng không biết thực vật biến dị kia là cái gì, nhưng có người nói nó có thể kết ra quả có thể nhanh chóng thăng cấp dị năng, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ gì."
Đặng Bảo Bình rất tin tưởng Tần Nhất, đem tất cả tin tức mình biết đều nói cho Tần Nhất.
"Thì ra là thế." Nếu như lời Đặng Bảo Bình nói là sự thật, như vậy nhiều người tụ tập tới đây cũng không có gì là lạ.
Thực vật có thể giúp nhanh chóng thăng cấp dị năng, còn không phải trả bất kỳ đại giới gì, ai lại không động tâm cho được.
Sở dĩ hiện tại không có nhiều người như vậy tới, sợ là đều đang quan sát động tĩnh, không chịu làm người ăn cua đầu tiên*.
(*người dũng cảm làm chuyện người khác không dám làm; làm liều đầu tiên mà được lợi)
Có điều, bọn hắn không dám mạnh động, lại là cơ hội tốt của cô.
"Đặng Bảo Bình, sao cô có thể tiết lộ hết thông tin cho bọn họ? Bọn họ dù sao cũng không phải người của căn cứ chúng ta, cô như vậy, chính là đang phản bội căn cứ, tôi muốn đi nói cho Căn cứ trưởng." Lâm Bình dương dương đắc ý nhìn Đặng Bảo Bình, giống như bắt được thóp của cô ấy vậy.
Tận thế càng kéo dài, mâu thuẫn xuất hiện ngày càng nhiều.
Không chỉ là người và Zombie, người và thú biến dị nữa, mà là người với người.
Giữa người với người, có một phần là nói lên mâu thuẫn giữa căn cứ với căn cứ.
Thời điểm này, nếu như bị gắn một cái tội danh là phản bội căn cứ, như vậy người đó ở đâu cũng sẽ không được người ta chào đón.
Cho nên, lời Lâm Bình nói không thể bảo là không nghiêm trọng.
Đặng Bảo Bình bị tức mặt đỏ bừng lên: "Lâm Bình, anh nói lung tung cài gì thế, tôi phản bội căn cứ lúc nào, anh đây là ngậm máu phun người."
Tính tình Dương Tình Thiên dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bị bắt nạt.
Nhìn thấy Tần Nhất, trong lòng cô ấy cũng rất kích động.
Hiện tại nghe thấy lời nói xấu của Lâm Bình, trong lòng cô ấy cực kỳ tức giận..