Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Tần Nhất vòng qua Vân Hoán đi đến bên cạnh bàn, khóe miệng Vân Hoán ngậm ý cười, tiểu gia hỏa thẹn thùng.
Tần Hàn Vũ nhìn thấy vẻ mặt cười đến xuân sắc của Vân Hoán, tâm tình vô cùng không vui, thế nhưng anh vừa định mở miệng, không cẩn thận lại động tới vết thương ở khóe miệng.
Tần Nhất ngồi xuống, mấy người Đặng Bảo Bình đã đợi sẵn, ngay cả hai Lâm Bình cũng thế, mọi người yên lặng ăn bữa sáng, không nói lời nào.

Bọn họ cảm thấy trước đó giữa Tần Nhất và Vân Hoán có gì đó là lạ.
"Miệng của anh sao lại bị thương?"
Tần Nhất dùng giọng thờ ơ như thuận miệng hỏi, nhưng lại làm cho Tần Hàn Vũ thấy ấm áp trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo quan tâm anh, Tần Hàn Vũ đột nhiên cảm giác vết thương này bị thương rất đáng giá.

Thế nhưng anh cũng không thể nói cho Tần Nhất biết khóe miệng của anh là bị Vân Hoán đánh, như vậy cũng quá mất mặt đi.

Cho nên Tần Hàn Vũ chỉ ấm áp cười nói: "Anh không cẩn thận đụng vào, Bảo Bảo, không cần lo lắng."
Tần Nhất thản nhiên liếc nhìn một cái, thấy Tần Hàn Vũ lòng tràn đầy vui sướng, câu "chỉ là tùy tiện hỏi một chút" đến bên miệng liền nuốt xuống, nhẹ gật đầu biểu thị ý đã biết.
Mọi người ăn được một nửa, Mộc Hiên Nhiên lặng yên không tiếng động xuất hiện, dưới mắt phượng cũng xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt, không biết cả đêm đi làm cái gì.
Sau bữa ăn, Tần Nhất thu nhập đồ đạc vào trong không gian, đoàn người tiếp tục đi lên phía trước.

Tịch lười biếng nằm sấp trên vai Vân Hoán, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, đằng sau có người theo tới."
Bước chân Tần Nhất không dừng lại, váy dài màu xanh vỏ cau đung đưa theo bước chân, giống như hồ điệp đang bay múa: "Cách chúng ta gần không?"
Tinh thần lực của cô không phát giác được có người theo ở phía sau, có đôi khi khứu giác của Tịch so với tinh thần lực của cô còn hữu dụng hơn.
"Không gần, còn cách một đoạn."
"Ta đã biết, Tịch, em làm rất tốt."
Người phía sau có lẽ là những tiểu đội khác, xem ra vẫn có người không nhẫn nại được.

Nhưng cũng đúng, thực vật biến dị là một cái bánh thơm ngon, ai cũng muốn cướp, thế nhưng cuối cùng rơi vào trong tay ai, thật đúng là khó mà nói trước.
Trong rừng rậm khắp nơi che giấu nguy hiểm, Tần Nhất cẩn thận cảnh giác xung quanh, cô cũng không cho rằng gốc thực vật biến dị kia sẽ từ bỏ ý đồ.


Đây là một gốc thực vật biến dị có linh trí, mọi thứ đều nên cẩn thận chú ý.
Tần Nhất đang suy tư, chỉ nghe trên đầu có một tiếng gào thét truyền đến, sau đó cô cảm giác được có một bóng đen đánh tới chỗ cô.

Cô nhanh chóng phản ứng nhảy lên phía trước, dễ dàng né tránh đòn đánh lén.
Mắt phượng híp lại ngẩng đầu nhìn lên, trên trời có một con ưng màu đen đang lượn vòng.

Không, đã không thể gọi nó là ưng, đúng hơn là một biến dị thú.
Đôi cánh dài của nó đã bắt đầu hư thối, con ngươi hung ác đỏ ửng, thân thể to lớn gấp mười mấy lần Hắc Ưng bình thường.
Tần Nhất nhếch miệng, đáy mắt lóe lên chiến ý nồng đậm, rốt cuộc đến rồi sao, cô thế nhưng đã chờ thật lâu đấy.
Tần Nhất liếm liếm bờ môi, từ không gian lấy ra thanh đại đao, Hắc Ưng chỉ nhằm vào Tần Nhất, ngoại trừ cô ra nó không hề công kích ai khác.
Hắc Ưng nhanh chóng lao xuống, móng vuốt sắc nhọn hung hăng vung tới người Tần Nhất, tựa hồ muốn xé nát cô.
Tần Nhất linh hoạt tránh thoát một chiêu của đối phương, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khát máu.


Móng vuốt của Hắc Ưng còn có độc, đúng là đủ độc ác, cũng không biết là ai muốn đối phó cô.
Không sai, tất cả những thứ này đều là hướng về phía cô mà tới.

Hắc Ưng chỉ công kích một mình cô, đối với đám người Vân Hoán có thể nói là làm như không thấy.
Móng vuốt có độc, nhổ đi là được rồi.
Hắc Ưng thấy Tần Nhất linh hoạt né tránh được móng vuốt của nó, không cam lòng thét lên vài tiếng với cô, sau đó há mồm phun ra một viên lôi cầu.

Lôi cầu nện trên mặt đất nổ ra một cái hố, có thể thấy được uy lực của lôi cầu này rất mạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận