Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Trên tay nhăn nheo của bà lão quả thực có một vết bỏng giống con bướm màu đỏ, Tần Nhất mấp máy cánh môi, mắt phượng vẫn cố chấp: "Không, bà không phải bà ngoại."
Không thể nào, cũng tuyệt đối không phải.
Hứa Hinh Hương có chút không dám tin nhìn Tần Nhất, trong đôi thủy mâu ẩn ẩn có chút thất vọng: "Nhất Nhất, bà là bà ngoại con, sao con lại không chịu nhận bà chứ."
"Con còn nhớ không, khi còn bé con thường đòi bà dẫn đi công viên chơi.

Bà dẫn con đi, kết quả con bị lạc đường, bà ngoại đi tìm con suốt ba tiếng đồng hồ liền."
Trong mắt Hứa Hinh Hương vẫn là sự hiền lành hòa ái như cũ, bà lẳng lặng nhìn Tần Nhất, duỗi tay ra.
Tần Nhất ẩn ẩn có chút sụp đổ, cô thích nhất chính là cái ôm ấp ấm áp của bà ngoại.


Nó là bến cảng của cô.

Khi còn bé, mỗi lần Vương Tán Đình muốn đánh cô, cô chỉ cần trốn vào trong lòng bà ngoại, Vương Tán Đình sẽ không dám đánh cô nữa.
"Nhất Nhất, tới đây, bà ngoại ở chỗ này." Giọng của bà lão vô cùng ôn nhu.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tần Nhất sụp đổ, mắt phượng của cô nhiễm lên một màng nước mỏng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn cũng lộ vẻ xúc động, cánh môi khẽ mở, cuối cùng gọi ra một tiếng "Bà ngoại."
Tần Nhất giãy khỏi tay Vân Hoán, không đợi anh giữ cô lại, đã thấy cô giống như con chim yến nhỏ nhào tới cái ôm ấm áp của bà lão.
Bà lão vững vàng tiếp được Tần Nhất, bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

Chớp mắt, đáy mắt bà lão lóe lên tia sáng đỏ rực, mặt mũi hiền lành bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị: "Ngu xuẩn, mày bị lừa rồi."
Bàn tay nhăn nheo khô héo đột nhiên mọc ra móng tay sắc nhọn, hung hăng đâm xuống đầu Tần Nhất, nhưng khi còn cách một centimet thì bỗng nhiên dừng lại.
Tần Nhất lạnh lùng đẩy Hứa Hinh Hương ra, trái tim của bà ta đã bị đao băng đâm sâu tận cán, máu màu đen đang không ngừng chảy xuôi xuống.
Tần Nhất nhếch miệng, đáy mắt ngậm ý trào phúng: "Ngu xuẩn, người mắc lừa chính là mày.

Đã nói rồi, mày không phải là bà ngoại tao."
Bà lão hét lên một tiếng thê lương, thân thể hình người bỗng nhiên biến thành một đóa Mạn Đà La, sau khi ngã vật xuống đất thì nháy mắt trở nên khô héo.
Vân Hoán đi tới, nhìn thấy thứ trên đất thì hơi kinh ngạc: "Mạn Đà La?"

Giải quyết xong "Hứa Hinh Hương", Tần Nhất cũng không có buông lỏng cảnh giác, ngược lại cảm giác trong lòng càng thêm không tốt: "Vừa rồi không phải ảo giác."
"Hứa Hinh Hương" vừa nãy cũng không phải là ảo giác hóa ra, mà là người thật.

Nhưng bây giờ thứ nằm dưới đất lại là Mạn Đà La, điều này phải giải thích như thế nào đây?
Thực vật biến thành người? Tần Nhất chưa từng nghe nói qua chuyện này.
Đời trước, bất luận thực vật biến dị tiến hóa như thế nào, nhiều nhất chỉ là có linh trí, còn đâu cô chưa từng nghe nói đến có thực vật biến dị biến thành người.
Vân Hoán cũng có chút trầm mặc: "Anh biết."
Loại tình huống này, Vân Hoán cũng chưa từng gặp qua.

Thực vật biến dị có thể hóa thành hình người, đây cũng không phải là đang ở thế giới huyền huyễn.
"Tiểu tiện nhân, rốt cuộc mày đã đến." Tiếng phụ nữ bén nhọn vang lên, mang theo từng tia oán hận.
Tần Nhất quay đầu liền trông thấy gương mặt dữ tợn của Vương Tán Đình đang hung ác nhìn mình.


Đôi thủy mâu kia giống Tần Kiều Kiều như đúc, thâm độc, âm trầm, giống như là lệ quỷ từ Địa Ngục bò lên.
Thế nhưng làm cho Tần Nhất kinh ngạc nhất chính là bộ dáng của Vương Tán Đình hiện tại đã không thể được gọi là người nữa rồi.

Thân thể của bà ta bị dây leo thật dài thay thế, khuôn mặt tựa hồ như khảm nạm bên trên đóa hoa.
Có thể nói, Vương Tán Đình hiện tại chỉ còn lại mỗi khuôn mặt, còn những nơi khác là thân thể của thực vật biến dị.
Bà ta như vậy trông rất giống bán thú nhân, mặt người, thân thể thực vật, thế nhưng vẫn có điểm khác bán thú nhân.
Bán thú nhân tuy là người và thú kết hợp, nhưng tư tưởng của chúng nó đều đã bị bản năng của thú khống chế, cho nên bọn chúng càng giống dã thú nhiều hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận