Trong lòng Tiểu Lam mềm nhũn, đang định duỗi cánh tay nhỏ núc ních thịt an ủi nữ nhân ngu xuẩn một chút, thì bị một cánh tay lớn thon dài xách cổ lên.
Không sai, đúng là xách lên, giống như đang túm cổ một con cún con nhấc lên ý!
Tiểu Lam giận dữ, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, kẻ nào dám đối xử với nó như vậy hả?
Vừa quay đầu lại, đôi mắt nhỏ màu băng lam đối đầu với đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán, Tiểu Lam trong nháy mắt cứng người.
Tại sao lại là tên nam nhân đáng ghét này!
Lúc trước nó phong ấn thất tình lục dục của Tần Nhất, cho nên tuy nó lâm vào ngủ say, nhưng toàn bộ chuyện xảy ra với Tần Nhất nó đều biết.
Cho dù biết nam nhân này không phải cố ý, nhưng hắn làm tổn thương nữ nhân ngu xuẩn là sự thật.
Cho nên ban đầu Tiểu Lam cảm thấy Vân Hoán cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại thiện cảm đối với anh đã trực tiếp hạ xuống số không.
Vân Hoán nhìn tiểu gia hỏa đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt bất vi sở động, một tay bế lấy Tiểu Lam ôm vào trong ngực, sau đó giải thích với Tần Nhất: "Nó là đực.
"
Ừ, khác giới thì không thể tiếp cận tiểu gia hỏa của anh.
Đặc biệt là giống đực trong ngực anh giờ phút này còn đang trần như nhộng.
"Trứng thối bại hoại, ngươi mới là đực! Ta là người, là người! Ta là nam.
" Tiểu Lam vô cùng không vui khi Vân Hoán nói nó là đực, trực tiếp chỉ vào mũi Vân Hoán mắng lên.
Trên trán Tần Nhất rơi xuống mấy vạch đen (-_-Ill), Tiểu Lam bây giờ thoạt nhìn cũng chỉ là đứa bé ba bốn tuổi, nào có khoa trương như vậy.
Nhưng nhìn khóe miệng vẫn còn dính máu tươi của Vân Hoán, Tần Nhất cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Được rồi, anh muốn ôm thì để cho anh ôm đi, dù sao Tiểu Lam cũng thật nặng.
"Tránh ra chỗ khác, bổn điện hạ không muốn tên nam nhân như ngươi ôm, ta muốn nữ nhân ngu xuẩn ôm ta.
" Tiểu Lam phản kháng nói.
Người nam nhân cứng rắn giống như đá, một chút cũng không dễ chịu như được nữ nhân ngu xuẩn ôm.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại nguy hiểm, anh không nói gì, nhưng Tiểu Lam lại có chút sợ hãi.
Má nó, bắt nạt thú! Lâu như vậy không gặp, khí tức trên người người nam nhân này càng ngày càng mạnh lên rồi.
Tần Nhất nhìn mà buồn cười không thôi, ừ, vẫn là Tiểu Lam trước kia.
Nghĩ như vậy, cô cũng mặc kệ hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, từ trong không gian tìm ra một bộ quần áo trẻ em mà Tiểu Lam có thể mặc, sau đó đưa cho Vân Hoán: "Anh giúp Tiểu Lam mặc vào nhé, em đi chuẩn bị đồ ăn.
"
Chuyện xảy ra liên tiếp, cô và Vân Hoán chưa kịp ăn gì cả, đã sớm đói bụng.
Tiểu Lam vừa mới độ kiếp xong, đoán chừng cũng đã đói bụng.
Tần Nhất nhanh nhẹn nấu cơm, bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm chê bai ghét bỏ lẫn nhau của một lớn một nhỏ.
"Sai rồi, ống quần ở chỗ này, đồ đần.
"
"! "
"Ai ya, tay áo ngược rồi, đồ đần, rốt cuộc ngươi có thể giúp ta mặc hay không hả.
" Cười trên nỗi đau của người khác, Tiểu Lam.
"Im miệng.
" Thẹn quá thành giận, Vân Hoán.
Tần Nhất vừa mới nấu canh sườn xong, bé con chân ngắn bạch bạch bạch chạy tới, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy oán trách: "Nhất Nhất, tên Vân Hoán kia quá đần, ngươi đá hắn đi, chúng ta đi tìm người khác thông minh hơn hắn.
"
Tiểu Lam tự cho là mình đã nói rất nhỏ.
"Hử.
" Âm thanh trầm thấp vang lên, Tiểu Lam quay cái đầu nhỏ lại, đập vào mắt là gương mặt đen thui với đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Đế thiếu đang nhìn nó.
Tiểu Lam lanh lợi, trốn ra sau Tần Nhất, miệng nhỏ chu lên nói: "À ờ! ta vừa rồi không nói gì cả.
"
Tần Nhất buồn cười không thôi, cô kéo bé con sau lưng ra phía trước, bé con sinh thật tốt, mắt phượng long lanh ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn thủy nộn, miệng nhỏ đỏ như cánh hoa hồng, trên người mặc quần áo yếm màu xanh lam, là một tiểu chính thái chính hiệu.
Chỉ là, tại sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ?.