Tần Nhất cười nhạt một tiếng, giống như là không nhìn thấy đám người Vân Hoán xì xào bàn tán, tự nhiên đi xuống.
"Nhất Nhất, sao vậy?" Tần Hàn Mạt sờ mũi một cái, mở miệng.
"Không có gì, tôi đói rồi." Cô quả thật có chút đói bụng, nhưng lúc nói chuyện cũng không nhìn ba cha con Tần gia và Vân Hoán.
Bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán hiện lên từng tia bất đắc dĩ, vợ quá quật cường, đây là chuyện tốt cũng là chuyện không tốt.
"Quả thực đã đến giờ cơm rồi, con muốn ăn gì, ta làm cho con?" Tần Miễn đứng lên, chữ "cha" lặp đi lặp lại lơ lửng ở cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Tần Nhất đi thẳng tới phòng bếp, trên trán nhàn nhạt: "Không cần, cơm hôm nay để tôi làm."
Tần Miễn hơi giật mình, mắt phượng sắc bén bỗng nhiên ôn hòa xuống: "Được."
Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, đứng lên, hơi nhếch khóe môi nói: "Thất Thất, anh giúp em."
"Tôi nữa tôi nữa." Tần Hàn Mạt soạt một tiếng đứng lên, anh ta cho tới bây giờ chưa từng được ăn qua đồ ăn em gái làm.
Anh cả là đồ vô lương, luôn ở trước mặt anh ta khoe khoang, hôm nay rốt cuộc anh ta cũng có thể thưởng thức một lần tài nghệ của em gái mình.
"Vậy tôi cũng muốn." Tần Hàn Vũ ưu nhã đứng lên, áo sơmi trắng thuần trên người anh cực kỳ thích hợp với anh, tuấn lãng thanh quý.
Tần Nhất bình tĩnh nhìn ba người, sau đó xoay người đi đến phòng bếp, cô không nói được, cũng không nói không được.
Tần Nhất như vậy khiến Vân Hoán rất bất đắc dĩ.
Nhưng ba người vẫn lần lượt tiến vào phòng bếp, bọn họ không nỡ để bảo bối của mình mệt mỏi.
"Muốn làm món gì?" Lúc Vân Hoán đi vào, Tần Nhất vừa vặn đang lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra.
"Ăn lẩu." Tần Nhất nói một câu, sau đó không chịu mở miệng nói chuyện với Vân Hoán nữa.
Tần Nhất chuẩn bị dùng canh gà làm nước dùng, gà là con được nuôi ở trong không gian, bên trong linh khí dày đặc nên chất thịt của những con gà này đặc biệt non, so với gà bên ngoài cảm giác (lúc ăn) tốt hơn rất nhiều.
Người Tần gia đều có thể ăn cay, Vân Hoán cũng thế, cho nên Tần Nhất cố ý làm một nồi lẩu đặc biệt cay.
Không biết qua bao lâu, nồi lẩu cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, người một nhà tụ tập chung một chỗ hưởng thụ nồi lẩu thịnh soạn.
Tần Hàn Mạt ăn mà nước mắt rưng rưng không thể dừng lại, vừa ăn vừa khóc, anh giơ ngón tay cái lên với Tần Nhất: "Nhất Nhất, tay nghề của em quá tuyệt vời, khó trách anh cả luôn ở trước mặt anh nói đồ ăn em làm ăn ngon bao nhiêu.
Anh cảm thầy cuộc sống này thật viên mãn."
Tần Hàn Mạt sờ sờ cái bụng tròn trịa no căng cứng, thỏa mãn đánh ợ một cái.
Tần Nhất vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: "Anh thích thì tốt."
Ăn cơm xong, Tôn Chỉ Lan trở về phòng nghỉ ngơi, ba cha con Tần Miễn lại đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, tăng cường phòng ngự của căn cứ, phòng khách Tần gia chỉ còn lại Tần Nhất và Vân Hoán.
Trên tay Vân Hoán cầm một cốc sữa bò, sữa bò này cũng là do không gian sản xuất, hương vị vô cùng tươi ngon.
Đến ngay cả Tần Nhất là người không thích uống sữa tươi cũng đều không có cách nào bắt bẻ.
Cô đặc biệt để lại rất nhiều sữa trong tủ lạnh phòng bếp cho Tôn Chỉ Lan tăng cường dinh dưỡng.
"Uống một chút đi, anh biết em chưa ăn no." Vân Hoán muốn xoa đầu tiểu gia hỏa, nhưng tay lại chậm chạp không vươn ra.
Nồi lẩu buổi trưa rất phong phú, nhưng từ đầu tới cuối anh đều chú ý thấy, tiểu gia hỏa căn bản không ăn bao nhiêu, chỉ ôm dưa hấu ăn.
Tần Nhất cũng không từ chối, nhận lấy uống mấy ngụm, bên trên môi liền lưu lại một vòng sữa lớn.
Cô duỗi đầu lưỡi phấn hồng ra liếm, giống như mèo con được thoả mãn cơn thèm ăn cá, Vân Hoán nhìn mà đáy lòng mềm nhũn.
Uống xong sữa bò, Tần Nhất vẫn không nói câu nào với Vân Hoán, tự mình đi lên tầng, trở về phòng.
.