Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Tiểu Linh Hồ đưa linh lực vào trong thân thể Tần Nhất, linh lực của Linh Hồ nhất tộc ôn hòa bổ dưỡng, cho dù Tần Nhất rơi vào hôn mê cũng vẫn cảm giác được sự dễ chịu, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.
Vân Hoán vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Nhất đương nhiên cũng chú ý tới điểm này, trái tim xiết chặt dần buông lỏng.
Tiểu gia hỏa bề ngoài không có bất kỳ tổn thương gì, đưa tới bệnh viện cũng không biết xuống tay từ đâu, trong lòng anh rất lo lắng, còn may Tiểu Linh Hồ có thể chẩn trị.
Vận chuyển linh khí trong chốc lát, người Tiểu Linh Hồ nhỏ, linh khí cũng ít, cuối cùng mệt lả đặt mông ngồi xuống, nhưng sắc mặt người trên giường lại hồng nhuận, một chút cũng nhìn không ra có bệnh.
Đầu lông mày Vân Hoán khó có được nhu hòa: "Vất vả cho ngươi rồi."
Tiểu Linh Hồ nhân tính hóa lắc lắc móng vuốt nhỏ, sau đó vươn ra ba cái móng vuốt nhỏ, "chi chi" kêu to.
Vân Hoán tâm tư khẽ động: "Ý ngươi nói là qua ba ngày nữa Thất Thất mới tỉnh lại?"
Tiểu Linh Hồ lắc đầu.

"Ba giờ?" Vân Hoán trong nháy mắt hiểu ý Tiểu Linh Hồ.
"Chi chi." Tiểu Linh Hồ tán thưởng nhìn Vân Hoán, người chủ nhân lựa chọn cũng không quá ngốc nha.
Tần Nhất lần này tổn thương không nhẹ, không phải tổn thương trên thân thể, mà là tổn thương trên tinh thần.
Loại tổn thương này chỉ có thể lẳng lặng tĩnh dưỡng.
Cũng may, ba tiếng đồng hồ sau Tần Nhất đúng giờ tỉnh lại.

Vừa mở mắt liền thấy một đôi mắt đào hoa đen nhánh, Tần Nhất chưa kịp phản ứng gì đã bị Vân Hoán đỡ dậy.
Động tác Vân Hoán rất nhẹ nhàng, không làm cho Tần Nhất cảm nhận được một chút khó chịu, nhưng không hiểu sao Tần Nhất thấy phía sau phát lạnh.
Xong, người này định tính sổ rồi!
Tần Nhất vừa nghĩ tới, liền phát hiện mình bị đặt nằm nhoài trên đùi Vân Hoán, tư thế có chút vi diệu.
Đây, đây là muốn đánh mông cô sao?
Đôi mắt Tần Nhất chớp chớp, sau đó trong thanh âm lộ ra chút suy yếu: "Vân Hoán, em không thoải mái."
Em còn là bệnh nhân, anh không thể đụng đến em.
Đôi mắt đào hoa hơi lạnh, đuôi mắt nhẹ giương lên, màu đen bên trong nồng đậm đến giống như muốn nhỏ ra ngoài.

Bàn tay to khẽ vuốt lưng Tần Nhất, dịu dàng giống như đang vuốt lông cho sủng vật.

Thế nhưng Tần Nhất lại cảm thấy rùng mình, Vân Hoán như vậy không hiểu sao khiến cô cảm giác có chút quỷ súc.
"Thật sao, nhưng anh nghe Tiểu Linh Hồ nói, chỉ cần em tỉnh lại liền không sao nữa."
"Thất Thất, lần này em thật sự rất không ngoan."
Thanh âm Vân Hoán trầm thấp, bên trong đôi mắt đào hoa đen nhánh là lo âu và sợ hãi được che giấu tận sâu dưới đáy mà Tần Nhất không nhìn thấy.
Không ai biết tâm tình của anh lúc đó, điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy, thậm chí hủy diệt cả căn cứ này.

Nếu không phải vì căn cứ này, tiểu gia hỏa của anh cũng sẽ không mạo hiểm đi tới nơi nguy hiểm như thế.
Anh không thể chịu đựng được một lần nữa mất đi Tần Nhất.
Nếu như còn có một lần, anh nghĩ, anh sẽ đi cùng cô.
Trên đường xuống Hoàng Tuyền, anh sao có thể nhẫn tâm để tiểu gia hỏa đi một mình? Cũng may, cô bình an trở về.
Tần Nhất cụp mắt, cô quả thật biết mình lần này tương đối tùy hứng, khiến Vân Hoán lo lắng.

"Thật xin lỗi."
Trong lòng Tần Nhất giống như bông vải thấm nước lạnh, bình tĩnh mà xem xét, nếu là cô, cô cũng không muốn Vân Hoán mạo hiểm như vậy.

Nếu như anh không từ mà biệt, cô sợ là gặp lại sẽ một tay đánh anh dính lên tường, đánh đến không dám nữa mới thôi.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là cô muốn bị đánh mông nha.

Cô đã bao lớn rồi, bị đánh mông như vậy thì còn đâu hình tượng nam thần của cô, hình tượng nữ vương của cô? Không, không thể để bị phá như này được!
"Hừ, xin lỗi cũng vô ích, phải để em nhớ lâu một chút." Vân Hoán khó được có chút ngạo kiều, môi mỏng hơi nhếch lên, sườn mặt hoàn mỹ, Tần Nhất nhìn đến ngẩn ngơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận