Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Trong trí nhớ, dáng vẻ của Sở Mặc Hòa tinh xảo đáng yêu, nói thật, Tần Nhất còn chưa có gặp qua ai càng giống búp bê hơn so với anh ta, mặc dù anh ta là nam sinh.
Sở Mặc Hòa luôn thích làm nũng với cô, để cô làm cho anh ta món ăn ngon.
Dù cho đôi lúc ánh mắt của anh ta u ám, thế nhưng cũng rất thích cười.
Nhưng Sở Mặc Hòa bây giờ, hai đầu lông mày bao phủ một tầng tử khí, sắc mặt anh ta trắng bệch không khác quỷ là bao, thân thể vô cùng gầy yếu.

Cả người giờ giống như chiếc lá khô, chỉ cần gió thổi một cái liền bay.
Chỗ nào còn giống thanh niên hăng hái lúc trước?
"Sao cậu lại tới đây?" Vân Hoán nhíu mày.

Cũng không phải anh chê Sở Mặc Hòa tới quấy rối, mà là lo lắng cho cơ thể của anh ta.
Năm năm trước, sau khi Trần Á Bình nói ra chân tướng sự thật năm đó, không ai trong đám người bọn họ có thể nghĩ tới Sở Sở chỉ có mấy tuổi mà tâm đã ác như vậy.

Cũng không nghĩ tới, Sở Sở vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với bọn họ, lại là kẻ phản bội.
Ở trong đó, tổn thương sâu sắc nhất không phải ai khác mà chính là Sở Mặc Hòa.
Người từng là chị gái, lại là kẻ thù gϊếŧ mẹ, thử nói anh ta sao có thể chịu nổi.
Sau đó, bệnh tâm thần vô cùng nghiêm trọng của Sở Mặc Hòa phát tác.

Hoặc là cả ngày không ăn không uống, chỉ ngồi yên một góc, hoặc là huấn luyện không cần mạng.
Mãi cho đến cách đây không lâu mới khá lên, nhưng ai cũng không thể biết được lúc nào anh ta sẽ lại tái phát bệnh.
Cũng bởi vì chuyện này, vốn là người có da có thịt, gương mặt búp bê búng ra sữa, sau một đêm liền nhanh chóng gầy đi, biến thành bộ dáng ốm yếu hiện tại.
Trong lòng Sở Mặc Hòa có khúc mắc, đám anh em bọn họ đều không có cách nào hỗ trợ, chỉ có thể để tự bản thân Sở Mặc Hòa vượt qua.
"Lão Đại, tôi muốn tới, rất nhiều chuyện, thời điểm đều có thể giải quyết hết.

Cô ta hại mẹ tôi, hôm nay, sao tôi có thể không đến." Mặt Sở Mặc Hòa kéo căng chặt, không có một tia ý cười, trong mắt trong lòng, đều bị một tầng hàn băng đông lạnh.

Vân Hoán dẫn Tần Nhất tới đây, anh ta liền biết hôm nay là ngày chết của Sở Sở.

Anh ta là em trai, làm sao có thể không đến tiễn cô ta một đoạn.
"Sở Hòa, Sở Hòa, em giúp chị đi, xin em, thật sự không phải do chị cố ý.

Em quên rồi sao, năm đó mẹ qua đời, người Sở gia đều muốn giẫm chúng ta một cước, là chị vẫn luôn che chở cho em! Khi đó chúng ta đói đến mức đường đi không nổi, là chị liều mạng cướp lấy một cái bánh bao, lại đưa toàn bộ cho em, em không nhớ sao?" Sở Sở dùng cặp mắt sưng đỏ nhìn Sở Mặc Hòa.
Cô ta vẫn rất sợ hãi.
Giống với Tần Kiều Kiều, lúc trước hay hiện tại, cho dù bị hành hạ như thế nào, hai người thế nhưng đều ngoan cường sống tiếp, bởi vì các cô không muốn chết, cho dù là kéo dài hơi tàn, các cô cũng muốn sống sót.
Cái gì mà không nỡ rời xa Vân Hoán, đây chẳng qua cũng chỉ là mượn một cái cớ, chủ yếu vẫn là cô ta muốn sống.
"Im ngay, ai là em trai cô, cô căn bản không phải chị của tôi, cô là kẻ thủ gϊếŧ mẹ tôi." Đáy mắt Sở Mặc Hòa nhiễm lên từng tia máu đỏ, mặt mũi tràn đầy sương lạnh cùng hận ý.
Chị? Hừ, có người chị nào sẽ hại gϊếŧ mẹ của mình? Cho dù không phải ruột thịt, nhưng mẹ anh đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như vậy.

Sở Mặc Hòa xưa nay không quá coi trọng mấy thứ như huyết thống, cho dù anh ta biết Sở Sở không phải chị gái ruột của mình, anh ta cũng sẽ không để bụng, dù sao Sở Sở đối xử tốt với anh ta là thật.

Thế nhưng cô ta lại hại chết mẹ anh ta, chuyện này bảo anh ta tha thứ như thế nào đây.
Đây chính là chỗ mâu thuẫn của Sở Sở.
Nếu nói cô ta không tốt, nhưng ít nhất thì khoảng thời gian trước đây, cô ta đối với đám người Vân Hoán rất tốt, móc tim móc phổi, bằng không, nhiều năm như vậy, sao đám người Vân Hoán lại không hề phòng bị với cô ta.
Nhưng nếu nói cô ta tốt, năm đó cô ta còn nhỏ như vậy, lúc biết bản thân không phải con ruột, vậy mà ngoan tâm hạ độc hại chết mẹ nuôi của mình.
Lại càng không cần phải nói đến chuyện của Tiểu Hiên sau đó, chắc chắn không thiếu được một chân của cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận