Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Người nấu cơm sẽ được chia thêm một viên tinh hạch, đừng nhìn chỉ có một viên, nhưng chính một viên nho nhỏ này cũng có thể để một gia đình bình thường sống được mấy ngày.
"Làm, tại sao lại không làm." Dương Kim Đệ nghe đến tinh hạch, lập tức đứng lên.
Nói đùa, đây chính là một viên tinh hạch đó, không cần thì quá phí, dù sao chỉ là tùy tiện làm cho bọn họ ăn chút gì đó mà thôi.
Dương Kim Đệ bắt đầu bận rộn, đám người cũng nhẹ thở ra.

Bọn hắn đều rất không thích Dương Kim Đệ, nhưng đều là người một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bọn hắn cũng không thể nhiều lời làm mất hòa khí.
Quan trọng nhất vẫn là bọn hắn sợ cái tính hung hăng càn quấy kia của Dương Kim Đệ, cũng may trưởng thôn còn chấn áp được bà ta.
Nghĩ như vậy, ánh mắt đám người nhìn về phía Cổ Thành càng tôn kính hơn.
Tần Nhất bình tĩnh nhìn hết mọi chuyện diễn ra vào trong mắt, khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng.
Thủ đoạn của trưởng thôn đúng là rất ghê gớm, trong lúc bất tri bất giác đã thu được một rổ sự tôn trọng, đồng thời cũng khiến người trong thôn càng thêm ghét Dương Kim Đệ.
Tần Nhất nghĩ, nếu như có một ngày Dương Kim Đệ thật sự nói ra bí mật của từ đường, sợ là đám người này cũng sẽ không tin, ai bảo thanh danh bà ta xấu như thế.

Tuy nhìn Dương Kim Đệ bận rộn, nhưng cũng chỉ là nấu ít cháo đơn giản, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, chút thức ăn nhỏ cũng không có.
Nhìn qua nồi nước cháo, Cổ Thành có phần áy náy nhìn đám người: "Mọi người chấp nhận một chút, sáng mai dậy rồi ăn đồ ngon hơn."
Vật tư bọn họ mang theo cũng không phải rất ít, bên trong còn có chút thịt, làm một bữa chắc bụng cũng không phải không thể, nhưng Dương Kim Đệ này lại lười vô cùng.
Dương Kim Đệ múc cho mình và Vương Cường một bát to đầy ự, đắc ý quét mắt nhìn qua đám người một cái, chỉ vào Vương Cường dáng vẻ bệnh tật.
Cảm nhận được người trong thôn nhìn chằm chằm mình, bà ta không khỏi bĩu mỏ: "Ăn đi, nhìn tôi làm gì, có ăn đã không tệ rồi, có vài người ngay cả cháo cũng không có mà ăn kìa."
Nói xong, hung hăng trợn mắt nhìn ba người Tần Nhất.
Đám ranh con đáng chết không biết xấu hổ, đói chết bọn mày.
Đám người nghe vậy cảm thấy khá có đạo lý, ít nhất bọn họ còn có cháo uống, nhưng ba người trong góc kia cái gì cũng không có mà ăn.
Nghĩ như vậy, bát cháo loãng trong tay tựa hồ cũng dễ uống hơn.
"Thím..." Vương Ổn Ổn tính nóng nảy, nghe thấy Dương Kim Đệ nói như vậy liền muốn đứng lên đôi co.
Đám không có ánh mắt, đồ của các cô nhiều hơn nhiều.
Tần Nhất giữ cô ấy lại: "So đo với bà ta làm gì, không sợ bẩn tay à."

Vương Ổn Ổn nghe cũng thấy có lý, đợi lát nữa xem các cô như thế nào vả mặt bà ta.
Ngược lại, Hoàng Oanh cách chỗ các cô không xa từ từ đi tới, sau đó nhét bát cháo vào trong tay Tần Nhất: "Cho, cho các anh."
Tần Nhất nghiêng đầu nhìn, cô gái lớn lên trông thanh tú, chỉ là bị thiếu dinh dưỡng, sắc mặt vàng như nến.
Hoàng Oanh thấy Tần Nhất nhìn mình, lập tức xấu hổ cúi mặt xuống.

Cô nhát gan, cũng không khiến người ta yêu thích, đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt ôn hòa như thế nhìn cô.
Nhưng mà, anh trai nhỏ lớn lên thật là đẹp.
"Ranh con, bà mày đưa mày cháo, ai cho mày tùy tiện cho người khác.

Một vài người không phải nói không ăn của chúng ta à, mày dán đến làm gì.

A, tao biết rồi, có phải mày coi trọng thằng kia đúng không.

Tuổi còn nhỏ mà đã không biết xấu hổ."
Dương Kim Đệ lúc ăn cơm còn không quên nhìn Tần Nhất bên kia, vừa thấy Hoàng Oanh đưa cháo trên tay mình cho Tần Nhất, bà ta lập tức mở mồm mắng, lời thô tục gì đều nói ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận