Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


"Là, là kiến biến dị?" Có người không xác định nói.
"Đây là thứ quỷ gì, nhìn thật dọa người." Có người lên tiếng cảm thán.
Lúc này ngay cả đàn ông cao to nhìn thấy con kiến lớn như vậy cũng có phần sinh lòng sợ hãi.
Cũng may những con kiến này tạm thời không động, chỉ đứng ở nơi đó ngơ ngác.
"Chuyện này sợ là không đơn giản." Tần Nhất cứ cảm thấy có chút bất an, sự nhạy bén khiến lòng cô không yên.
Zombie trong thành phố đột nhiên biến mất, thay vào đó kiến biến dị khổng lồ lại bất ngờ xuất hiện, chuyện này chắc chắn có quan hệ gì đó với nhau.
Dương Kim Đệ vốn bị bầy kiến khổng lồ đột nhiên xuất hiện này dọa chết khϊếp, bắp chân run bần bật.


Bà ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ dị năng gì.
Trước đây lúc theo người trong thôn tới, Zombie đều bị người trong nhóm giải quyết, bà ta chỉ cần đi theo sau đào tinh hạch là được.
Với lại khi ấy có Vương Cường bảo vệ, hiện tại Vương Cường dáng vẻ bệnh tật, làm sao bảo vệ được bà ta.
Song, đợi một lát cũng chỉ thấy bầy kiến đứng bất động tại chỗ, tâm tư bà ta bắt đầu rục rịch.
"Xời, chẳng qua chỉ là một bầy kiến mà thôi, vậy mà các người lại sợ thành cái bộ dạng này, đúng là không có tiền đồ." Dương Kim Đệ nghe được có tên đàn ông trong nhóm nói sợ, lập tức chế giễu.
Giờ trong mắt bà ta, đây chẳng qua là một đám kiến ngơ ngác không có gì nguy hiểm, chỉ là có chút to lớn mà thôi.
Tần Nhất đỡ trán, đồ ngu ở đâu chui ra đây? Dũng cảm không sợ chết như thế, trong nhà sản xuất người nhân tạo à.
Bầy kiến không nhúc nhích không phải là chúng không dám, tuy ngoài mặt trông ngơ ngơ ngác ngác nhưng nói không chừng bọn họ khẽ động, bọn chúng liền cảm giác được.
Cái này rất bình thường, chẳng hạn như lúc tận thế vừa mới bắt đầu, Zombie cũng chỉ có thể dựa vào mùi cùng cảm giác để tìm được con người.
Cho nên hiện tại bọn họ đều không tùy tiện di động.
"Thím thì biết cái gì, đừng có lộn xộn, thím muốn tìm chết, còn chúng tôi vẫn chưa muốn chết đâu." Người đàn ông bị Dương Kim Đệ chế giễu cũng không tức giận, nhìn thấy Dương Kim Đệ vậy mà nhích lại gần chỗ con kiến, vội thấp giọng quát khẽ.
"Xừ, nhìn dáng vẻ nhát gan của mấy người kìa, con kiến này dù biến lớn thì vẫn là con kiến, cũng sẽ không ăn thịt người, sợ cái gì.

Dị năng giả cấp bốn cấp năm gì chứ, nhát gan như vậy, còn không bằng một người phụ nữ như tôi."
Dương Kim Đệ mạnh miệng cười nhạo đám người là đồ ngốc, trước tận thế, ở trong nhà bà ta không được bất gì ai yêu mến, sau tận thế, thân phận phụ nữ bị chia làm hai cực rõ rệt, mà bà ta lại ở cực kém nhất kia.

Lòng dạ bà ta cao, nào có thể nguyện ý.

Trong mắt bà ta, bà ta so với mấy tên đàn ông thô kệch còn tốt hơn nhiều, ngay cả những người phụ nữ khác cũng so ra kém bà ta.

Chẳng qua là ông trời đối xử bất công với bà ta, không cho bà ta lấy một cái dị năng mà thôi.
Hiện tại có cơ hội, bà ta không thể không thể hiện bản thân thật tốt một phen.
Tuy Dương Kim Đệ từng nghe nói qua không ít chuyện về thú biến dị, nhưng từ trước tới nay bà ta chưa từng gặp qua, cũng chỉ là nghe người khác nói tới mà thôi.
Khi đó bà ta cho rằng những thú biến dị đó rất khủng bố, ăn thịt uống máu người.

Mấy năm này ở trong thôn trang yên ổn đâu vào đấy, mà nhìn thấy nhiều nhất cũng là Zombie ở thành phố M.

Bà ta nhìn thấy những con Zombie đó mới ra tay nhẹ nhàng đã chết, trong lòng liền xem thường, cảm thấy những tin đồn nghe được đều là gạt người.
Zombie và thú biến dị nào có đáng sợ như vậy.
Dương Kim Đệ nói xong liền tới gần con kiến, vì thể hiện sự can đảm của mình, còn tiến thêm một bước vươn tay muốn sờ nó.
Khóe miệng Tần Nhất hiện lên sự trào phúng, yên lặng nhìn bà ta tìm đường chết.
Cũng may Vương Cường còn có chút lý trí, hắn ngày thường mặc dù hỗn, nhưng cũng là dị năng giả cấp hai, kiến thức biết cũng không ít.

Lúc này nhìn thấy Dương Kim Đệ vậy mà chủ động trêu chọc kiến biến dị, bị dọa đến hồn suýt chút không còn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận