Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


"Được." Mọi người nghe lời liền dựa theo đó mà làm, giờ khắc này, giống như là tìm được chủ tâm cốt đồng dạng.
"Ơ kìa, chơi vui như vậy làm sao có thể thiếu tôi được.

Vừa vặn lâu rồi không có hoạt động tay chân, có chút lười biếng." Phượng Khuynh Ca cười tủm tỉm vuốt ve ống tay áo, sau đó đi tới.
Có Phượng Khuynh Ca gia nhập, áp lực của Tần Nhất ít đi rất nhiều.

Mặc dù những con kiến này một mình cô cũng có thể giải quyết, nhưng lại không thể cam đoan mình không bị thương.
Tuy rằng chịu chút tổn thương cũng không đáng là gì.
Bầy kiến đang ngo ngoe muốn động, mấy người Tần Nhất cũng rục rịch chuẩn bị xuống tay.
Chém gϊếŧ bắt đầu, đây là sân nhà của bên thắng, máu me đầm đìa, nhuộm đỏ mặt đất, cũng đốt lên chiến ý trong lòng người.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ đầy đất, tư thế yểu điệu, yêu dã lộng lẫy, còn có giống như là chiến sĩ anh hùng.(?)
Không biết qua bao lâu, mặt trời chậm rãi nhô lên, bình minh đến, ánh nắng soi rọi từng ngóc ngách.
Thi thể kiến biến dị đầy đất, huyết dịch tanh hôi gay mũi, còn có mấy người Cổ Thành vô cùng chật vật gϊếŧ đến đỏ cả mắt.

Trận chém gϊếŧ này, bảy người đám Cổ Thành cuối cùng chỉ còn lại có năm người, cũng may những người còn lại tuy bị thương, nhưng còn sống để trở về.
Tần Nhất thu lại đại đao uy phong lẫm liệt trên tay, mắt sắc lạnh nhạt.
Phượng Khuynh Ca đi tới, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên vết thương bị vạch một đường khá dài trên gương mặt như ngọc của Tần Nhất, trong con ngươi là hừng hực lửa giận đang thiêu đốt.
"Đáng hận, thế mà lại làm cậu bị thương." Phượng Khuynh Ca vô cùng đau lòng, gương mặt đẹp như vẽ này, sao những con kiến xấu xí đó lại có thể xuống tay được!
Kiến biến dị: "..."
Phượng Khuynh Ca nghiến răng nghiến lợi, năm người Cổ Thành nhìn mà tim run bần bật.

Từ trong trận chiến vừa rồi bọn họ mới biết được, đại mỹ nữ nhìn như vũ mị yêu kiều, hóa ra lại là khủng long bạo chúa!
Sức chiến đấu kia, bộ dáng đánh người, à không, đánh kiến kia, đơn giản mà thô bạo, bọn họ quả thực không dám nhìn thẳng.
Phượng Khuynh Ca xoay người rời đi, Tần Nhất giữ chặt cô ấy lại, đầu lông mày có phần bất đắc dĩ: "Cậu đi đâu?"
"Tiên thi." (lấy roi quất thi thể =)))
Sau lưng mấy người Cổ Thành phát lạnh.
"Được rồi, đừng làm loạn, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Tần Nhất giữ chặt tay Phượng Khuynh Ca, giữa hai đầu lông mày là mỏi mệt không thể che dấu.
Nhìn thấy Tần Nhất mệt mỏi, Phượng Khuynh Ca cũng không lộn xộn, em gái nhà mình mình đau lòng.
Mấy người Cổ Thành không có xe, Tần Nhất cung cấp cho bọn hắn một chiếc, đoàn người mang theo mỏi mệt và bụi bẩn đầy người phấn khởi trở về thôn.
Đến nơi, ai cũng không rảnh buôn chuyện, mà trước tiên về nhà ngủ một giấc thật say.
Chờ đến khi Tần Nhất tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Đi đến phòng khách, Trạch Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, mắt mèo xinh đẹp tò mò nhìn tới nhìn lui.
Zombie không cần ngủ, cho nên lúc ba người Tần Nhất đi ngủ bù thì một mình hắn ngồi trong phòng khách, vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn thấy Tần Nhất, Trạch Ninh vui mừng đứng bật dậy, lạch bạch chạy đến trước mặt Tần Nhất: "Tiểu Thất, cậu đã tỉnh rồi, cảm giác có khá hơn chút không?"
Tần Nhất bị thương, hắn biết, cho nên vẫn luôn không yên lòng.
Tần Nhất sờ lên gò má phải của mình, nơi đó có một đường vết thương dài: "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, đã bôi thuốc."
Tần Nhất vươn tay xoa đầu Trạch Ninh, đối với thiếu niên Zombie này, trong lòng cô rất yêu thích, thật sự coi cậu thành em trai của mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, có người thân, có em trai của mình, khiến trong lòng cô nhịn không được dâng lên những gợn sóng ôn nhu, mắt phượng thanh lãnh ngày xưa đều phiếm chút thủy quang.
Dù cho không có quan hệ máu mủ, nhưng Tần Nhất có thể cảm nhận được loại cảm giác tốt đẹp máu mủ tương liên đó.

Loại cảm giác này, người Tần gia không thể cho..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui