Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Cùng giờ phút đó, bên trong căn cứ Đế Đô, hai người đàn ông kinh vi thiên nhân* mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
(kinh vi thiên nhân: ý chỉ cái người mà mình nhìn thấy, khiến mình rất kinh ngạc vì chỉ có thần tiên mới đạt được trạng thái, trình độ như vậy)
"Quân tiên sinh, anh muốn đi theo tôi bao lâu nữa?" Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng, rõ ràng nên là đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng giờ lại tràn đầy băng tuyết lạnh lẽo.

Dù vậy, nhưng nó lại có một loại mị hoặc khác.
Khác với kiểu kiêu ngạo độc tôn của Vân Hoán, Quân Mặc Ly đối diện thì phong tình vạn chủng.

Một người nam nhân, dùng phong tình vạn chủng để miêu tả, tuyệt đối không hài hòa, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ trên người hắn lại thoáng trung hòa sự vũ mị của hắn.
"Ngươi biết Tần Nhất." Con ngươi vũ mị hẹp dài của Quân Mặc Ly quét nhìn Vân Hoán, giống như đã quyết định chuyện gì đó.
Thật ra hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nơi này hắn không quen thuộc, cũng không biết người nào cả.

Ca Nhi lại không thấy đâu, thật không dễ dàng gặp được người nam nhân này, còn quen biết Tần Nhất, làm sao hắn có thể bỏ qua.
Ánh mắt Vân Hoán lạnh lùng, người đàn ông này vừa đến đã nói muốn tìm Thất Thất, theo đuổi người theo tới tận nơi này của anh, rất tốt rất tốt nha, một chút cũng không đem chính thất như anh để vào mắt.
Thế nhưng chuyện càng khiến anh thêm tức giận là thực lực của anh và người đàn ông này kẻ tám lạng người nửa cân.

Không thể vùi dập đối phương một phen, khiến sắc mặt Đế thiếu của chúng ta tức xanh rồi.
Đồng thời cũng hận không thể bắt người nào đó đang tiêu sái ở bên ngoài trở về, hung hăng đánh một trận vào mông, cũng không biết là chọc hoa đào nát từ nơi nào về.
Cứ như vậy, hiểu lầm sinh ra, hai người đàn ông nhìn nhau đều không vừa mắt, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca ở bên kia thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không nghĩ tới hai người đàn ông của mình vậy mà lại sinh ra hiểu lầm lớn như thế.
Tần Nhất thu dọn xong lại đi một chuyến đến từ đường.
Sắc trời vô cùng tối, một mình Cổ Thành lặng lẽ đi đến từ đường, trong tay ông ta cầm một cái túi, ánh mắt ôn hòa hiền từ.
Cảm giác từ ái này không phải là giả vờ, mà là tình cảm chân chính.
"Trưởng thôn, chào buổi tối."
Thanh âm mát lạnh của thiếu niên bỗng nhiên vang lên, dọa cho cái tay vừa mới đẩy cửa ra của Cổ Thành run một cái.
Ông ta xoay người lại, nhìn thiếu niên đang cười thản nhiên, trong lòng căng thẳng: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Tay khô héo của Cổ Thành cầm thật chặt cái túi, gân xanh nhô lên, tại sao cậu ta lại ở chỗ này?
Phải nói, người Cổ Thành không muốn chọc nhất chính là Tần Nhất.

Thiếu niên này có thực lực có bối cảnh, không phải một dị năng giả cấp bốn như ông ta có thể chọc.
Hơn nữa, một sự thật khiến ông ta rất tuyệt vọng là ông ta đánh không lại cậu.
Thiếu niên mặt mày như họa: "Không có gì, tôi tới nói lời tạm biệt với trưởng thôn, tối nay chúng tôi sẽ đi."
"Cái gì? Trời tối như vậy sẽ rất nguy hiểm." Cổ Thành tự động không phản đối.
"Trưởng thôn, ông không cần lo lắng, ông biết thực lực của tôi mà." Tần Nhất vẫn mặt mày cong cong như cũ, cười lên đáng yêu.
"Cũng đúng." Trong lòng Cổ Thành than nhỏ, trước đó ông ta còn đánh chủ ý lên thiếu niên này, thế nhưng chuyện ở thành phố M vừa kết thúc, ông ta rốt cuộc không nhấc lên được cái ý nghĩ đó nữa.
Không nói thực lực của thiếu niên này, chỉ bằng cậu cứu ông ta một mạng, ông ta cũng không thể ra tay.
Ông ta có phải người tốt hay không, cũng biết phải cảm ân người ta.
"Đúng rồi, Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ sẽ đi cùng với tôi." Tần Nhất nhắc đến chuyện của hai chị em Hoàng Oanh.
Cổ Thành đầu tiên là khẽ giật mình, nhưng lập tức cũng lý giải được, dọc theo đường đi, ông ta cũng nhìn thấy ba người Tần Nhất đối xử với Hoàng Oanh rất tốt.
"Được, cậu dẫn chúng đi đi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể đối tốt với hai chị em nó một chút, hai đứa đều là đứa trẻ ngoan." Cổ Thành nói.
"Được, tôi biết." Tần Nhất đồng ý.

"Cũng hy vọng trưởng thôn có thể tiếp tục sống tốt, cho dù là vì bản thân, hay vì người khác."
Thiếu niên ý vị thâm trường , chờ khi Cổ Thành phản ứng kịp, Tần Nhất đã rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui