Vân Hoán chậm rãi bước đến gần Tần Nhất, ném thuốc lá trong tay đi, đôi mắt đào hoa lạnh như băng nhìn thẳng Tần Nhất: "Rốt cuộc làm sao vậy?"Tần Nhất không nhìn Vân Hoán, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ tối: "Không sao, chỉ là trong lòng có chút buồn bực mà thôi."Trọng sinh, đời trước, chuyện hoang đường như vậy cô sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, cũng không thể nói cho người khác.Một lúc lâu sau, khi Tần Nhất cho rằng người đã đi đột nhiên cảm giác được có người đang xoa đầu cô, phía sau truyền đến giọng nói êm tai mà gợi cảm của Vân Hoán."Đừng suy nghĩ nhiều, thế giới này chính là tàn khốc như vậy đó.
Cậu không làm hại người khác, nhưng người khác sẽ làm hại cậu.
Vì đạt được mục đích của bản thân, có một số việc nhất định phải làm.
Hơn nữa người như vậy không đáng giá để cậu cứu và đồng tình đâu."Tần Nhất hơi sửng sốt, từ lúc quen biết anh tới giờ cô chưa từng thấy Vân Hoán nói nhiều như vậy.
Nhưng sau khi nghe rõ lời Vân Hoán nói, Tần Nhất có chút dở khóc dở cười.Người này vậy mà lại cho rằng tâm trạng cô không tốt là bởi vì cảm thấy có lỗi với Cao Tình.
Thật ra cô hoàn toàn không phải là loại người tràn đầy lòng đồng tình.
Tần Nhất cô không bao giờ muốn làm thánh mẫu, phải làm thì cũng phải làm sát thần khiến cho người người kính nhi chi viễn*.*Kính nhi chi viễn: kính trọng nhưng không gần gũi."Hoán ca, tôi biết, thế giới này rất nguy hiểm, tôi cũng không phải thánh mẫu." Tần Nhất quay đầu lại, đôi mắt phượng nhìn Vân Hoán chăm chú.Vân Hoán lại xoa xoa đầu Tần Nhất: "Được rồi, đi vào ăn một chút gì đó đi, bọn Lâm Thanh đều đang rất lo lắng."Trong mắt của Vân Hoán, Tần Nhất có tỏ ra chín chắn thành thục như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên.
Đối mặt với tận thế tàn khốc, có một số việc, trong lòng cậu sợ là không chấp nhận được.Ở trong lòng anh, anh thật tình xem Tần Nhất như em trai của mình.
Vì vậy đương nhiên anh cũng muốn cố gắng một tốt trách nhiệm của một người anh trai.Nhưng anh sẽ không một mực bảo vệ cậu dưới đôi cánh của mình, có đôi khi sẽ đem sự thật tàn khốc tràn đầy máu tươi đặt trước mắt cậu, làm cho chính cậu tự mình bay, tự mình đi xông xáo tận thế.Lòng bao che khuyết điểm của Vân Hoán tự động xem nhẹ sự hung tàn của Tần Nhất khi hai người mới lần đầu gặp gỡ, và cũng quên đi sự trêu chọc của Tần Nhất với Cao Tình và Triệu Vĩ.Ở trong mắt anh trai trung khuyển, em trai nhà mình nhìn thế nào cũng rất thiện lương, nhìn thế nào cũng vô cùng mềm yếu.Lần đầu tiên Vân Hoán có cảm giác em trai là một gánh nặng ngọt ngào, nhưng anh lại vô cùng vui vẻ mà chịu đựng nó.Tần Nhất cũng biết đám Lâm Thanh lo lắng cho mình, trong lòng cô có dòng nước ấm yên lặng chảy qua.
Nhưng cô biết, bệnh kén ăn của mình đã bắt đầu tác quái, giờ quay trở lại bàn ăn cũng ăn không vô."Hoán ca, anh vào ăn với mọi người đi, tôi có bệnh kén ăn, hiện giờ không muốn ăn gì cả."Vân Hoán nhíu mày, người này vốn đã rất gầy, bây giờ còn mắc bệnh kén ăn không muốn ăn cái gì, phải làm sao bây giờ?"Chuyện khi nào, bình thường cậu vẫn ăn rất tốt mà."Anh nhớ trước đó Tần Nhất vẫn còn ăn cơm vui vẻ với mọi người, cũng không có kén ăn hay ăn không vào."Không sao đâu, từ nhỏ tôi đã có bệnh kén ăn, trước đây đã chữa khỏi, nhưng giờ lại bị lại."Bệnh kén ăn của cô được chữa khỏi trong thời kỳ tận thế của đời trước, nhưng chỉ cần tâm trạng của cô không ổn định, phập phồng lên xuống bất định thì vẫn sẽ tái phát.Vân Hoán không hỏi thêm gì, nhưng ngực lại khẽ nhói.
Là một đứa con riêng không được người nhà yêu thích và công nhận, cuộc sống của cậu ra sao cũng không cần phải nói.Tần Nhất nặn ra một nụ cười, không còn là nụ cười chế giễu hay cười nhạt như ngày xưa nữa, nụ cười của cô hiện giờ chân thật hơn rất nhiều, như là ánh mặt trời rực rỡ nhất, đột nhiên chiếu rọi vào trong tim Vân Hoán.Một Tần Nhất chân thật như vậy, một Tần Nhất tháo xuống tất cả phòng bị và gai nhọn trêи người, giờ cô giống như một con mèo nhỏ lộ ra cái bụng mềm mại của nó.
Chân chính là một thiếu niên tươi tắn như ánh mặt trời, khiến người ta nhịn không được muốn giữ gìn nụ cười của cô.
.