Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


"Được rồi." Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Sở Mặc Hòa vẫn quyết định ngoan ngoãn nghe theo.

Ngoại trừ lão đại, người anh ta tín nhiệm nhất chính là Đại Bạch.

Không phải mấy người Hồ ly không tốt, chỉ là ngoại trừ lão Đại, Đại Bạch là người thông minh nhất trong đội bọn họ.Ừ, bây giờ còn có thêm một người nữa là Nhất Nhất.Lâm Thanh còn đang ở một bên lau nước mắt, nghe thấy Vân Hoán gọi thì lập tức khôi phục bộ dáng cười híp mắt."Hồ ly, cậu và Sở Hòa đi chung với Dương đội trưởng lấy vật tư về.


Tôi với Đại Bạch ra ngoài tìm vật tư."Lâm Thanh lộ ra nụ cười chiêu bài, nói với Dương Hạo: "Dương đội trưởng, anh đi trước dẫn đường, vừa vặn chúng ta đi chung luôn, tránh cho quay đầu lại lại nói bị thiếu vật tư, rồi hoài nghi lên người chúng tôi."Lúc trước Lâm Thanh đối với Dương Hạo còn ôm một tia ý niệm muốn kết giao, nhưng bây giờ hoàn toàn không muốn cho đối phương một chút mặt mũi nào.

Đều đã khi dễ đến trêи đầu em trai nhỏ nhất của bọn họ rồi, bọn họ là anh trai sao còn có thể nhẫn.Dương Hạo cũng cảm thấy đám người Lâm Thanh đối với mình có ý xa lánh, anh ta cắn răng, cuối cùng cũng không nói thêm gì, trêи mặt miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Lời này...làm sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ.

Lệ Lệ lại đây, cô dẫn bọn họ đi đi."Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa theo Trương Lệ đi lấy vật tư.Bên này, Vân Hoán và bọn Lâm Bạch cũng chuẩn bị xuất phát.Một bụng hỏa khí nghẹn trong người Tần Nhất đã được phát tiết ra ngoài, cơ thể cảm giác sảng kɧօáϊ không ít.

Thấy đám người Vân Hoán muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư, cũng muốn cùng đi.Vân Hoán ngăn cô lại: "Cậu về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, đợi chúng tôi trở về, đừng cậy mạnh."Bên kia, Hạ Thái thấy đám người Vân Hoán muốn ra ngoài, gấp đến mức toát hết cả mồ hôi.Cô ta không ngờ bọn Vân Hoán không chỉ không ghét bỏ thiếu niên kia, còn đối xử với cậu ta rất tốt.

Hiện tại, đội của cô ta và đội của Vân Hoán trêи cơ bản là đã trở mặt.Phải làm sao bây giờ? Cô ta còn muốn nhân dịp này tiếp cận Vân Hoán nhiều hơn, cố gắng bồi dưỡng chút tình cảm với anh.Sớm biết vậy vừa rồi cô ta không nên lắm miệng, hiện tại ấn tượng của Vân Hoán đối với cô ta khẳng định không tốt.


Nghĩ đến chuyện này, cô ta không khỏi thầm oán trách Uông Nhiên.Nếu không phải gã một mực nói móc Tần Nhất, cô ta có thể mở miệng sao.

Mà Tần Nhất cũng thế, rõ ràng cơ thể cậu ta không có gì nghiêm trọng còn bày ra bộ dạng như mắc bệnh nan y, đây không phải là có chủ tâm lừa gạt cô ta sao?Tóm lại, ở trong mắt Hạ Thái đều là người khác sai, cô ta không làm sai bất cứ chuyện gì.Nghĩ như vậy Hạ Thái lại có lòng tin, dù sao cũng không phải lỗi của cô ta, chỉ cần cô ta giải thích rõ ràng, Vân Hoán sẽ không trách cô ta.Hạ Thái cong môi cười ngượng ngùng, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoán, nhu nhược nói: "À...Vân đội trưởng, phụ cận xung quanh đây không có khách sạn nào, không biết đêm nay chúng tôi có thể ở chỗ này hay không?""Khách sạn này cũng còn trống rất nhiều phòng, Vân đội trưởng có thể chia cho chúng tôi mấy gian không, xin anh đó." Hạ Thái chớp chớp mắt, cố ra vẻ bán manh với Vân Hoán.Vân Hoán không nhìn thẳng Hạ Thái, thậm chí cảm thấy mắt có chút đau nhức.

Ngày xưa anh đã gặp nhiều nữ sinh dạng như này rồi, cảm thấy rất giả tạo, điệu bộ cũng rất khó coi."Không thể, cô ở chỗ này, tôi sẽ không nuốt nổi cơm." Đôi môi mỏng của Vân Hoán khẽ mở, thanh âm dễ nghe nhưng lời từ chối lại rất tàn nhẫn.Lời này của Vân Hoán phải nói là rất thẳng.

Mặt Hạ Thái lúc đỏ lúc trắng, cô ta chưa từng thấy ai đầu như gỗ mục không hiểu phong tình như thế.


Nhưng không thể không nói, hơi thở cấm ɖu͙ƈ quanh người Vân Hoán lại càng khiến cho ɖu͙ƈ vọng muốn chinh phục đàn ông của cô ta mãnh liệt hơn.Lúc đầu Dương Hạo cũng có suy nghĩ như Hạ Thái, anh ta vốn cũng nhìn trúng khách sạn này, đây là khách sạn duy nhất ở gần đây.

Chỉ là anh ta không ngờ tới đám người Vân Hoán lại nhanh tay như vậy.Nhìn thái độ của đám người Vân Hoán hiện giờ liền biết, bọn họ muốn được chia cho một chén canh là không có khả năng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận