Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Nam Thần Sủng Vợ Siêu Mạnh Mẽ


Edit: Nại Nại
___
Diệp Trạch Thu dựa lưng vào cửa, từng phút từng giây chú ý hướng đi của Khâu Sơ Hạ.

Cứ như sợ cô có đột nhiên táo bạo, dã man đuổi mình ra, làm đồ ăn cho các vị gia hỏa còn đang tông cửa không biết mệt ngoài kia.

Thấy cô lộ ra biểu cảm nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra cảnh cáo, phảng phất không nói thật thì giống như sẽ bị cô ăn trước vậy.

Vẻ mặt thành thật gật gật đầu, vô cùng khẳng định nói: "Có biết! Ngoại trừ máy xúc đất, loại xe gì tôi cũng lái được! Xe tải cũng được nữa, trộm xe cũng ok!"
Bốn chữ cuối cùng hơi mang vẻ tự hào kia, làm ánh mắt Khâu Sơ Hạ trở nên khinh bỉ, trừng mắt liếc hắn một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.


Diệp Trạch Thu cợt nhả thăm dò cô, thả lỏng thân thể: "Không đuổi tôi đi?"
Khâu Sơ Hạ không kiên nhẫn bĩu môi, vỗ vỗ vị trí bên người, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, ý bảo hắn đến đây ngồi.

Diệp Trạch Thu chậm rì rì đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn nhìn khoảng cách của nhau, thật cẩn thận dịch xa ra một ít khoảng cách: "Sao vậy?"
"Nếu lái xe đến thành phố Đông Hà mất thời gian bao lâu? Cần đổ xăng mấy lần?"
Khâu Sơ Hạ nói làm Diệp Trạch Thu nhìn cô vài lần, cuối cùng vẻ mặt khó xử nhíu mày, lại dịch dịch sang vị trí bên cạnh: "Muốn tôi nói thật không?"
"Nói."
"Không biết." Diệp Trạch Thu thành thật lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối mở tay ra: "Chưa từng đi qua."
Khâu Sơ Hạ chán nản, vậy cần hắn có ích lợi gì nữa? Ý nghĩ này mới dâng lên, trên mặt cô cũng hiển lộ ra vài phần.

Đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Khâu Sơ Hạ, Diệp Trạch Thu gục đầu xuống, thu liễm chột dạ trong mắt: "Nhưng tôi đến gần thành phố Đông Hà rồi, lái xe mất khoảng ba bốn ngày."
Sau khi nói xong lại dùng vẻ mặt chân thành nhìn cô, mắt đều không chớp.

Khâu Sơ Hạ quay đầu nhìn vẻ mặt thành khẩn của hắn, rũ mắt nghĩ nghĩ, dời đề tài đi hỏi: "Anh tính ở đây đợi bao lâu?"
"Ở đây?" Diệp Trạch Thu chỉ chỉ sàn nhà.

"Đúng vậy."
Vấn đề này làm Diệp Trạch Thu chần chờ, chậm rãi thả tay xuống, nhìn sàn nhà đột nhiên nở ra nụ cười bất đắc dĩ, trầm mặc một lát mới chậm rãi lắc lắc đầu: "Tôi không biết."
Sau khi hắn nói xong thấy Khâu Sơ Hạ không có tiếp lời, thở dài một tiếng: "Nói thật, nếu bên ngoài vẫn luôn loạn như vậy, có lẽ tôi sẽ được tự do.


Nếu hỗn loạn bên ngoài sẽ kết thúc nhanh, thì tôi cũng chỉ quấy rầy cậu một hai ngày mà thôi."
Hắn nói tới đây, vẻ mặt vội vàng quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ an tĩnh: "Tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy cậu lâu đâu.

Chờ hừng đông tôi sẽ rời đi, đến lúc đó tôi muốn không đi cũng không được."
Khâu Sơ Hạ đối với chuyện xưa của người khác không có hứng thú, ban đầu muốn dụ dỗ hắn giúp lái xe đưa cô đi thành phố Đông Hà, hiện tại xem ra không được.

Cô lười nhiều lời, cũng không muốn hỏi hắn, chỉ xuống sàn nhà: "Đêm nay anh ngủ trên đất, quy định của chúng ta tạm thời có ba mươi điều."
Khi cô nói ngủ sàn nhà, Diệp Trạch Thu đang chuẩn bị há mồm phản bác, lại vừa nghe thấy quy định tạm thời ba mươi điều, trừng lớn mắt nhìn cô: "Tôi sẽ quấy rầy cả đêm, còn muốn ba mươi điều quy định tạm thời?"
"Điều thứ nhất, anh ngủ trên sàn nhà không được phép lộn xộn, lộn xộn sẽ đánh chết anh cho dù anh có sống sờ sờ! Hai mươi chín điều tiếp theo đều dựa vào điều thứ nhất!"
"Cậu nói thẳng không cho phép tôi lộn xộn là xong rồi, cần phải vậy sao?" Diệp Trạch Thu liếc nhìn cô một cái, nghĩ nghĩ sức chiến đấu của cô, cũng không biết thằng nhóc này đang làm cái gì, thân thủ lại tốt như vậy.

Khâu Sơ Hạ không quan tâm hắn bất mãn, đứng dậy lấy chăn trên giường ném xuống đất, hất hất cằm ý bảo hắn dùng cái này ngủ.

Diệp Trạch Thu vô cùng đáng thương liếc nhìn cô một cái, kéo chăn ra, dùng chân đá những đồ vật linh tinh trên đất ra một bên, trải chăn ra chuẩn bị đi ngủ.


Khâu Sơ Hạ mới vừa từ trong hôn mê thanh tỉnh lại, theo đạo lý hẳn là tinh thần rất tốt.

Cũng không biết vì sao, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng đau đầu, cho rằng mình bởi vì quá lo lắng cho cha mẹ, cũng không nghĩ nhiều.

Trước khi Diệp Trạch Thu nằm xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn cửa còn đang run lắc kia: "Cửa nhà cậu có rắn chắc không?"
"Ai biết được?" Khâu Sơ Hạ ném xuống một câu, thuận tiện ném xuống một cái gối đầu cho hắn, mở tủ quần áo tùy tiện tìm một bộ, vào WC rửa rửa những thứ dơ dính trên mặt.

Động tác rất nhanh tắm rửa xong thay quần áo, lời cũng không thèm nói trực tiếp lên giường, lật người đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ sẽ không quan tâm hắn.

Diệp Trạch Thu thấy cô như vậy, chậm rãi nằm xuống, bất dắc dĩ lẩm bẩm một câu: "Đúng là một chút cũng không để bụng mà." Nói xong thở dài một tiếng nhắm mắt lại cũng ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận