Edit: Nại Nại
___
Khâu Sơ Hạ nghĩ đến chuyện muốn lái xe từ thành phố Lâm An đến thành phố Đông Hà, ở một Nam một Bắc như thế đường xá rất xa thì thức ăn nước uống là rất quan trọng.
Có chút đau đầu suy nghĩ, thức ăn nước uống có thể mang theo một ít trước, còn lại thì xem trên đường đi như thế nào.
Nếu thế giới rối loạn, xem ra là không cần tiền mua đúng không?
Nghĩ như thế thì thấy hình như hành vi có chút cường đạo, nhưng mà không ít ông bà chủ của cửa hàng đều biến thành zombie hết rồi, có lẽ cũng không cần tiền.
Diệp Trạch Thu hành động rất nhanh, nói đến thu dọn đồ đạc, là bắt đầu đi vào phòng ngủ tìm vali, bắt đầu dọn đồ, vừa dọn vừa lớn tiếng cảm khái: "Nếu có không gian thì tốt rồi, tất cả mọi thứ đều mang đi hết.
Quả nhiên thứ gọi là không gian này sẽ chỉ xuất hiện ở mạt thế mà thôi, haiz."
Tiếng mưa to rối tinh rối mù làm Khâu Sơ Hạ ở phòng bếp dọn đồ ăn thức uống nghe thấy tiếng hắn đứt quãng cảm khái, cạn lời lắc đầu cười cười.
Diệp Trạch Thu không nghe thấy lời cô đáp lại, đi ra ngoài phòng khách nhìn một vòng, không nhìn thấy cô.
Sốt ruột tìm kiếm trái phải, đi đến phòng bếp vừa thấy, cô đang đổ toàn bộ nước uống ở tủ lạnh ra ngoài: "Làm sao thế?"
"Dùng để đựng nước tinh khiết." Khâu Sơ Hạ ngắn gọn trả lời lại, động tác ra tay càng nhanh hơn.
Trong lòng cảm thấy thật may mắn, đây là một nhà người có em bé, còn có không ít đồ uống chưa mở nắp, vừa lúc có chai để đựng nước tinh khiết.
Diệp Trạch Thu nói là dọn đồ, kỳ thật trong lòng không yên, cũng không biết nên dọn cái gì.
Ở phòng ngủ cầm vài bộ quần áo của đôi vợ chồng chủ nhà, cầm lấy một ít đồ ăn vặt bánh quy, thì không biết nên lấy cái gì nữa.
Thấy Khâu Sơ Hạ nhanh chóng đậy nắp đồ uống, ở một bên cùng làm việc này với cô: "Còn cần cái gì nữa không?"
Khâu Sơ Hạ nhớ tới cô cũng không rõ tình huống của thành phố Lâm An, cũng không biết tình huống xung quanh của thành phố này, thả chai nước sang bên cạnh, nhẹ giọng phân phó: "Đổ tất cả các nước trong chai ra để đựng nước tinh khiết."
Diệp Trạch Thu thấy cô tùy ý phẩy phẩy tay đi đến phòng khách, không biết cô lại nghĩ đến cái gì, cảm thấy bản thân có chút vô dụng mà buồn bực.
Sao ở bên cạnh cô lại có cảm giác như nhân vật bị đổi chỗ cho nhau thế này?
Khâu Sơ Hạ tìm được hai cái di động trong phòng, nhìn nhìn thấy gần hết pin, tìm kiếm sạc dự phòng, tải bản đồ của thành phố Lâm An cùng vùng phụ cận xuống, sau đó lại tỉ mỉ kỹ càng tải bản đồ của cả nước lại một phần.
Cẩn thận phân tích thử xem, đi đến WC nhanh chóng kẻ chân mày cho thô một tí, còn dùng bút và phấn đánh bóng ở phần yết hầu, để người ta nhìn không kỹ sẽ cảm thấy cô có hầu kết.
Nghĩ đến muốn giữ nữ giả nam trang hành tẩu ở bên ngoài, cô lại dứt khoát lại mặc thêm một cái nịt ngực, bản thân nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực, hơi có cảm giác cưng cứng, tuy bị đè nén có chút không thoải mái.
Diệp Trạch Thu hứng nước xong, còn cẩn thận lau khô cái chai, toàn bộ cất vào vali, Khâu Sơ Hạ cũng làm xong hết rồi.
"Chúng ta chỉ có thể trộm xe." Khâu Sơ Hạ không tìm thấy chìa khóa xe của căn nhà, xem ra là không có xe, thật sự không hề muốn nói ra câu trộm này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.
Diệp Trạch Thu tự hào vỗ vỗ ngực: "Trừ bỏ trộm người, thì cái gì anh cũng có thể trộm." Nói xong thấy Khâu Sơ Hạ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nhìn mình liếc mắt một cái, cười mỉa một tiếng: "Bây giờ là tình huống đặc thù không phải sao?"
"Lấy khăn trải giường xé thành từng mảnh, chúng ta đi từ cửa sổ." Khâu Sơ Hạ lấy áo mưa mới tìm đươc đưa cho hắn, lấy kéo bắt đầu cắt đầu khăn trải giường, dùng sức xé.
Diệp Trạch Thu cũng không nghi ngờ vì sao không đi thang bộ, không đi thang máy lại muốn bò cửa sổ, vô cùng dứt khoát gật đầu.
Hai người hợp tác rất nhanh đã xé xong khăn trải giường, Khâu Sơ Hạ nhanh chóng nối các mảnh vải lại với nhau.
Vung xuống dưới lầu, nhìn nhìn khoảng cách, không sai thì có thể đến lầu một, Khâu Sơ Hạ quét một vòng dưới lầu một, thấy trên đường đối diện có đỗ xe, chỉ về phía đó: "Xuống lầu lập tức chạy về hướng bên kia."
Nói tới đây cô tạm dừng một lát, quay đầu nhìn Diệp Trạch Thu: "Anh cần công cụ gì không?"
Diệp Trạch Thu lắc lắc đầu, tay sờ sờ ở túi quần sau, lấy một cây kẹp sắt nhỏ: "Công cụ đầy đủ hết, không cần lo lắng, chúng ta đi thôi.".