Bên ngoài cửa cuốn là một bà lão tầm 50 60 tuổi, gương mặt hiền từ nhân hậu cùng mái tóc hoa râm được búi sau đầu.
Trên mặt tràn ngập dấu vết năm tháng, khóe mắt đã có nếp nhăn, khi cười rộ lên làm người ta vừa thấy liền cảm thấy bà ta hòa ái dễ gần.
Bà ta nhìn thấy cửa cuốn được kéo lên, ánh mắt cảm kích nhìn Tôn Cẩm Nhu, vô cùng lễ phép khom người: "Cảm ơn cô gái, cảm ơn cháu, bà có thể vào trong không?"
Tôn Cẩm Nhu không dám nhận lễ, tiến lên đỡ bà ta vào trong, dịu dàng hỏi: "Bà cần thuốc gì? Cháu giúp bà tìm nhé?"
"Cháu nội bà bị sốt, nên bà cần thuốc hạ sốt trước đã, thật cảm ơn cháu nhiều.
" Tầm mắt bà ta đảo ra ba người còn lại đứng trong tiệm thuốc, trên mặt vẫn treo nụ cười cảm kích gật đầu với bọn họ.
Tôn Cẩm Nhu nhìn ra bên ngoài, không thấy ai bên ngoài nữa, cô ta đỡ bà lão đi vào, trừng mắt liếc nhìn Khâu Sơ Hạ một cái như đang nói cô nghĩ quá nhiều rồi.
Khâu Sơ Hạ đánh giá bà lão vừa mới đi vào, thấy chân bà ta hình như không đươc linh hoạt cho lắm, đi vô cùng chậm, đi tới trước mặt ba người bọn họ còn không ngừng gật đầu như thay lời cảm ơn.
Trong miệng luôn nhắc đến đứa cháu nội bị sốt của bà ta, bà ta buồn khổ nói nói còn lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau nước mắt.
"Chúng ta đi thôi.
" Khâu Sơ Hạ nhìn Tôn Cẩm Nhu, vừa rồi bà lão đi ngang qua người cô mang theo một hương thơm nhàn nhạt làm cô cảm thấy không được thoải mái, thấp thỏm không yên.
Tôn Cẩm Nhu đứng bên cạnh bà ta, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Khâu Sơ Hạ: "Đi đâu đây? Cô máu lạnh ích kỷ như vậy, ai biết có lấy tôi làm lá chắn cho bọn zombie kia để tự mình chạy trốn hay không? Loại người như vậy tôi gặp nhiều rồi!"
Khâu Sơ Hạ không ngờ rằng Tôn Cẩm Nhu sẽ nói ra được những lời nói ấy, trong mắt ẩn ẩn nổi lên tia thất vọng, lúc đầu còn nghĩ cô ta là bạn đồng hành rộng rãi như ánh mặt trời, nhưng bây giờ xem ra tính cách cô ta quá thẳng thắng, tại thời điểm như bây giờ còn quá ngây thơ.
Tôn Cẩm Nhu thấy ánh mắt thất vọng của Khâu Sơ Hạ, lập tức hối hận vì mình nói chuyện không lựa lời.
Thực tế cô ta thật sự không có ý như vậy, trong lòng cô ta rất thích Khâu Sơ Hạ, cô bình tĩnh điềm đạm, thân thủ còn rất tốt, nhìn tuổi còn trẻ nhưng lại rất chín chắn.
Chẳng qua là do cô ta tức quá, giống như một cô bé giận dỗi vậy, chỉ cần dỗ hai câu là được rồi.
Mà khó nhằn hơn là Khâu Sơ Hạ lại không phải là người sẽ đi dỗ trẻ con, hợp thì ở không hợp thì tan, nếu Tôn Cẩm Nhu không tin cô vậy không cần miễn cưỡng.
Khâu Sơ Hạ cười cười gật gật đầu, ý bảo mình hiểu rồi, giữ chặt Diệp Trạch Thu đang tức giận muốn xông lên dạy dỗ cho Tôn Cẩm Nhu một trận bên cạnh: "Được, tôi hiểu rồi, xe để lại cho cậu, chúng ta đi.
"
Tôn Cẩm Nhu nghe thấy Khâu Sơ Hạ muốn tách đội với mình, vừa tức giận vừa buồn bực, chỉ là lời nói khi tức giận thôi mà, thật là nhỏ mọn!
Hơn nữa bà lão bên cạnh không phải không có vấn đề gì sao? Rõ ràng là Khâu Sơ Hạ sai, vì sao nhìn như là cô ta sai vậy?!
Khâu Sơ Hạ thở dài một tiếng, nhìn Hạ Thần Đông: "Anh ở lại với cậu ấy hay là đi cùng chúng tôi?"
Nói tới đây, cô khẽ cười, nhìn Hạ Thần Đông khó xử, vẫy vẫy tay: "Anh ở lại với cậu ấy đi, cậu ấy lương thiện dễ bị lừa lắm.
"
"Ai dễ bị lừa chứ? Rõ ràng là do cô quá cẩn thận, nhìn ai cũng giống như người xấu!" Tôn Cẩm Nhu dậm chân hô to.
Bà lão đứng trước quầy thuốc thấy bọn họ tranh cãi, không ngừng lắc khăn tay trong tay, miệng lại khuyên: "Dĩ hòa di quý, người trẻ tuổi không nên cãi nhau đâu! Đừng cãi nhau nữa, mấy đứa bình tĩnh lại chút đi.
"
Nói nói còn vỗ vai Tôn Cẩm Nhu, định đi về phía Khâu Sơ Hạ như muốn đi lên khuyên can vậy.
Khâu Sơ Hạ nhìn bà ta đi về phía ba người còn lại, chân cẳng bước đi như bay nhanh hơn lúc nãy nhiều, khiến cô càng cảnh giác hơn, liên tục lui về sau.
.