Trọng Sinh Mạt Thế Về Bên Người Yêu Cũ


" Trần thúc là thủy quân, ông ấy ở đây thì quân đội sẽ đến"
Nghe đến thủy quân Nam Cung Thần liếc nhẹ qua người đan ông đang cười đến nở hoa kia.

" Ông có biết gì về bản đồ kho hạt giống ở Nam Cực không" Trần thúc giật mình.

Ông nghĩ nghĩ chút thì gật đầu" Tôi là quân nhân canh giữ đảo, do nghỉ phép nên về nhà cũng lúc mạt thế đến"
Quả thật buồn ngủ lại gặp chiếu manh!! Nếu có người thành thạo đường như Trần thúc cả nhóm sẽ dễ dàng tìm thấy bản đồ, kho hạt giống này không thể lọt vào tay họ Trịnh đó nên phải nhanh lên.

" Chúng ta vào nhà, tôi có chuyện cânc bàn với anh" Tưởng Thần nói ít Trần thúc hiểu nhiều.

Ông dắt họ về nhà, trong nhà đứa bé lại khóc có lẽ sốt cao đã khiến đứa bé khó chịu, Quý Sênh lấy thuốc ra đưa cho vợ Trần thúc.

" Dùng cẩn thận, trẻ con không nên quá liều" Cậu nói xong thì sờ mặt đứa bé.

Vợ Trần thúc cười dịu dàng" Nếu cháu thích cứ ôm con bé một chút"
" Được sao?" Cậu hỏi.

Khi nhận được cái gật đầu cậu vui vẻ ôm đứa bé ra sofa ngồi, ở đó Tưởng Thần đã hỏi Trần thúc ít chuyện để thử xem ông có thật là thủy quân không.

" Hòn đảo đó bình thường có bao nhiêu người canh?"
Trần thúc nhanh gọn đáp" Hơn 3 ngàn, ngày nghỉ những quân số vẫn như thế, bản đồ nằm ở tầng 16 khu trung tâm, ngoài ra trên đảo còn một kho khổng lồ các loại thức ăn quân đội cùng đầu đạn hạt nhân, xe thiết giáp, các loại pháo và súng có cả máy bay chiến đấu"
Tưởng Thần gật đầu nhìn qua Nam Cung Thần hắn cũng gật đầu cái" Vậy chúng ta hợp tác, chúng tôi cần anh Trần dẫn chúng tôi đến đó bù lại vợ và con anh sẽ an toàn đến căn cứ"
" Căn cứ!? Nó thật sự tồn tại" Trần thúc bất ngờ.

" Đúng, mấy tháng trước tại thành phố T đã thành lập căn cứ Hi Vọng, người sống đã tụ hợp về đó" Cố Phi từ tốn nói.

Đối với Trần thúc chỉ cần vợ con được sống ông đã vui mừng gật đầu không chần chừ nhưng trước đó Nam Cung Thần phải nói với ông vài chuyện.

" Đám kia đều là sống nhờ thúc?" Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là nhóm người sống đang nhìn vào, Trần thúc thở dài" Thân là quân nhân phải bảo vệ dân, dù không muốn tôi vẫn phải làm"
Quả nhiên cần phải chỉnh lại tư tưởng của ông rồi!" Luật pháp không còn! Con người ai mạnh thì sống, dù trước kia có làm quân nhân thì giờ chỉ là miếng mồi của tang thi, nên sống ít kỷ chút đừng nghĩ cho thiên hạ! Được một chúng sẽ đòi hai"
Câu nói đó làm Trần thúc trợn trắng, quả thật đám người đó đòi hỏi ngày càng quá đáng, nhìn lại vợ mình đã hơn mấy ngày chẳng có gì no bụng và đứa con vì bệnh mà yếu ớt.

" Tôi hiểu, chỉ là họ bỏ lại thì không được"
" Trong nhóm đó ngoại trừ phụ nữ thì chẳng có lấy 1 Omega, tuy không có Alpha nhưng vẫn đủ điều kiện an toàn đến căn cứ" Tưởng Thần đánh giá.

Trần thúc gật đầu, ông ra ngoài thông báo còn trong nhà cả nhóm bắt đầu nghỉ ngơi, Quý Sênh vẫn ôm đứa bé thích thú.

" Em thích trẻ con đến thế?" Nam Cung Thần nghiên đầu qua xem xét đứa bé.

Nghe hắn hỏi cậu khẽ gật đầu, kiếp trước vừa sinh xong con đã bị bắt đi 10 đứa như 1 dù cậu có muốn cũng không thể gặp.

Hắn thấy biểu cảm đó của cậu liền trêu đùa" Hay anh làm em sinh vài đứa, đội bóng chẳng hạng"
Nghe vậy cậu giật mình" Anh điên hả, nhiêu đó anh tự mà chăm"
Hắn cười ha hả, nói vậy thôi chứ hắn chẳng muốn có cục nợ đời mang tên con cái đâu, bài học đắt giá học từ cha hắn đó.

Mẹ hắn khi sinh hắn ra thì ông bị đẩy ra rìa, không chỉ thế nếu có con ngoài việc bị lấy nhiều thời gian mà bé yêu hắn có nguy cơ đến sức khỏe nên hắn không ham.

" Vậy không sinh, bé yêu à em định dỗi chồng đến bao giờ" Hắn véo đôi má bánh bao.

Cậu đỏ mặt" Em không có dỗi"
" Vậy sao lại cấm anh ngủ cùng!?" Hắn nhướn mày.

" Em! em.

.

em mệt" Cậu ấp úng.

Cậu nói dỗi rất tệ mà trước mắt là con cáo già Nam Cung Thần thì qua nổi mắt hắn sao, trực tiếp ôm đứa bé trả lại cho Trần thúc còn mình ôm ngang cậu lên đại một phòng!!
" Thần!! Thả em ra, ở ngoài có người" Cậu đánh mấy cái vài vai nhưng sức muỗi đánh lại sức trâu cũng lạ.

Vợ Trần thúc thấy cả hai thế mắt chữ A mồm chữ O" Giới trẻ hiện nay, sao lại học thói kinh tởm đó"
Câu nói của bà lọt vào tai Phó Thiên anh nhíu mày, không chỉ anh mà cả Phùng Doãn cũng nghe thấy, y lạnh nhạt đi đến chỗ bà.

" Kinh tởm!? Vậy thì bà không nên nhận đồ của chúng tôi" Y nói rất nhỏ đủ cho vợ Trần thúc nghe còn ông thì không.

Bà bị dọa nói không thành tiếng lại không dám nói với Trần thúc, bỏ bà qua một bên Phùng Doãn đem theo nguyên liệu xuống bếp.

Hôm nay y định làm mấy món ngon ngon nhưng không muốn cho kẻ kì thị kia ăn nên chỉ có mì gói.

Một tô mì chỉ có mì đến cả gia vị cũng không!! Chỉ có Triễn Hàn Lân đặc cách được thêm cái trứng.

Thượng Tầm liếc nhìn qua y" Mày ăn trúng bom hả, tự nhiên cho ăn vầy sao ăn nổi! Có thiên vị cũng phải kín kín chứ, cho thêm bọn tao chút gia vị là mày chết hả Doãn"
" Đồ ăn không thiếu, chỉ là tao lười nấu cho loại người kì thị ăn thôi" Phùng Doãn nhẹ nhàn cắt bánh mì ra ăn.

Y nói không ai hiểu nhưng vợ Trần thúc hiểu, bà run sợ không dám ngẩn mặt lên mà Trần thúc cũng đoán được.

1
hello tui thông báo là từ chương này sẽ hạn chế H:) tại viết mà hong cho đăng cũng vậy à, chap 58 là h nguyên chap mà xu cái hong qua kiểm duyệt, tui sửa hơn 8 lần rồi mà vẫn y nguyên nên tui xóa luôn viết lại cái mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui