Trong bóng tối Quý Sênh cảm thấy bản thân như bị ngàn sợi dây trói buộc, chúng điều khiển cơ thể cậu giống như một con rối!! Rồi một tia sáng chiếu đến Nam Cung Thần cứu cậu khỏi sự trói buộc, nhưng sao cả người hắn toàn là máu tươi.
" Thần!!! Thần"
Từng tiếng gọi vô vọng vang lên cậu giật mình tỉnh lại" Thần!!! Anh đâu rồi"
Cậu bước xuống giường chưa đi quá hai bước chân đã ngã xuống, tiếng động lớn Nam Cung phu nhân đi vào.
Bà đau lòng đỡ cậu" Sênh nhi...
" Mẹ, Thần đâu rồi? Anh ấy đâu" Cậu bám tay bà khẩn khiết.
Bà lắt đầu ôm cậu lại" Con tỉnh lại đi, Thần...."
Đến đây bà chẳng thể nhịn nổi khóc theo cậu, người phụ nữ mạnh mẽ chưa bao giờ yếu đuối nay lại khóc đến thương tâm.
Bên ngoài ai cũng cố nhịn lại nước mắt.
" Mẹ ơi, anh ấy đâu rồi" Cậu vừa hỏi hai mắt đẫm lệ nhòa.
Bà nức nở" Thần nó....chết rồi!! Con đừng như vậy vì nó và vì đứa nhỏ trong bụng con"
Cậu vô thức đặt tay lên bụng mình" Đứa bé?"
Bà ôm cậu gật đầu" Con có thai hai tuần rồi, nên vì đứa nhỏ này hãi cố mà sống"
Đứa bé? Cậu ngẩn người thơ thẩn" Anh ấy sẽ thích lắm, mẹ! Mẹ nói anh ấy về đi, đều tại con! Là con vô dụng là tại con"
" Sênh nhi!!!!" Nam Cung phu nhân gọi lớn tên cậu nhưng cậu vẫn lầm bầm.
Phùng Doãn bên ngoài chạy vào ngay lập tức tiêm cho cậu một mũi an thần, khi cậu ngất đi chỉ kịp thấy một mãng trắng xóa.
Sau khi cậu ngất y ôm cậu lên giường cũng đỡ Nam Cung phu nhân dậy.
" Dì đả kích này quá lớn, tiểu Sênh tạm thời không thể bình tĩnh được đâu, dì cố khuyên em ấy" Y vừa nói hai mắt cũng đầy nước.
Y không nói lời kẻ kia nói cho Quý Sênh vì biết cậu có liều mạng cũng phải đến đó, nơi đó đâu đâu nguy hiểm bụng cậu vẫn còn đứa bé y không thể nói.
Bản thân y đau khổ không kém gì ai, người bạn chơi thân từ nhỏ xem như anh em lại chết thảm trước mặt mình mà y chỉ có thể bất lực nhìn không thể làm gì hơn.
Đỡ Nam Cung phu nhân lại giường để bà chăm Quý Sênh còn y phải trở về giải quyết những chuyện sắp đến, vừa đến phòng đã nghe âm thanh vỡ nát.
" Thằng khốn đó!!! Tao nhất định phải băm nó ra!" Triễn Hàn Lân phát điên đập phá.
Nhóm bên trong chẳng ai cười nổi, khi thấy y vào hắn túm y lại" Đi!! Chúng ta đến W thị"
Chát!! Cái tát mạnh khiến bên mặt hắn in một bàn tay.
" Mày muốn chết một cách vô nghĩa? Thần nó mạnh thế nào vẫn phải chết trong tay kẻ đó!! Mày muốn đi hiến mạng phải không!" Y tức giận đạp hắn ra xa.
" Hiện giờ việc chúng ta cần làm không phải là trả thù vô nghĩa, mà là bảo vệ tiểu Sênh cho thật tốt! Em ấy chính là cái mạng của Thần mày còn không hiểu à" Lần đầu tiên y tức giận như vậy.
Hắn thấy y như vậy cũng im lặng, ai cũng hiểu một khi đi chính là hiến mạng vô nghĩa thứ họ cần làm chính là bảo vệ Quý Sênh!
Lần thứ hai khi tỉnh lại Quý Sênh không khóc, không hỏi hắn ở đâu cậu chỉ ngẩn người xoa bụng mình, ai hỏi cũng không trả lời đến cả Phó Thiên hay Minh Ý cũng như vậy.
Tất cả cho là cậu vì cái chết của hắn nên đã phát điên ai cũng xót thương, cứ vậy cho đến một tuần sau.
Hôm nay cả nhóm kéo đến nói chuyện cùng Quý Sênh có cả Phó Thiên, cậu vẫn như cũ nhưng hôm nay lại quay qua anh.
" Phó Thiên, có phải kiếp trước anh ấy nói anh đưa tôi đến W thị hay không?"
Nhìn vào ánh mắt vô hồn đó anh gật đầu" Đúng, cậu ấy nói vậy"
Cậu im lặng hồi lâu lại lên tiếng" Anh có muốn biết nguyên nhân sao tôi kiếp trước lại chết không?"
Ai cùng nhìn cậu, Phó Thiên phức tạp nhìn cuối cùng vẫn chọn nói" Cậu ấy cũng trọng sinh"
Cả đám người há hóc còn cậu vẫn ngồi đó từ từ nói" Tôi và Thần ở kiếp trước bị tách ra, tôi đi cùng đội với đám Ôn Kha Bằng! Bọn đó hành hạ đánh đập cưỡng hiếp rồi bàn tôi cho căn cứ, tôi sống 10 năm trong khu thí nghiệm bị đem là chuột bạch, kỹ nam thật trí thua cả một con chó"
" Tiểu Sênh em...tại sao em lại không nói" Phùng Doãn nhìn cậu.
" Tôi ở nơi đó 10 năm cho đến một ngày, có một Alpha tinh anh đến lúc đó tôi vừa sinh xong nhưng vì có vết bớt hoa mà bị đem đến để phục vụ, người đó là Thần! Anh ấy không hệ nhận ra tôi đã cưỡng hiếp đến nổi tội bị rách vết mổ, đó là lần đầu tiên tôi thấy cái chết nó rất đơn giản" Cậu như đang kể một câu chuyện xưa.
Cậu ngước lên" Đến khi anh ấy nhận ra thì tôi đã đặc chân ở cổng diêm phủ, tôi bị đưa đến một nơi nào đó! Nó cho tôi thấy lại những chuyện của chúng tôi khi xưa rồi một kẻ tự xưng là thần xuất hiện, cho tôi trọng sinh trở lại cho tôi không gian"
Nói đến đó cậu dừng lại xoa bụng mình" W thị...!nơi đó chắc chắn có cách cứu anh ấy, tôi muốn đến nơi đó"
Sắc mặt Phó Thiên rất tệ" Đừng nghĩ bậy!! Bụng cậu còn có đứa bé"
Cậu bật cười nhưng là nụ cười thê lương" Khi sinh xong tôi sẽ đến đó, chỉ hi vọng anh và mọi người giúp tôi lo cho con của tôi và anh ấy"
Phó Thiên.hiểu một khi cậu đi khả năng quay về gần như không có" Tiểu Sênh..
nơi đó cũng chưa chắc có khả năng"
" Vậy thì đã sao, kiếp trước anh ấy ôm một cái xác lạnh vô vọng đi tìm cách hồi sinh tận 8 năm thì tôi đã là gì" Cậu nhìn anh nhẹ nhàn nói.
Kiếp trước Nam Cung Thần vì cậu ôm một cái xác suốt 8 năm dài còn cậu mơ mơ hồ hồ chẳng biết một cái gì, kiếp này cậu chẳng muốn làm một kẻ ngu ngốc tiếp tục mơ mơ hồ hồ mà sống.