Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Đến khi bữa tối làm xong Lý Tinh vẫn chưa đi xuống, Quân Ân nhăn mặt cằn nhằn "Con gái đúng là phiền phức, chỉ đi nhìn có một cái mà cả buổi cũng không xong."
Thẩm Dục đặt đĩa sườn xào chua ngọt lên bàn, y vừa tháo tạp dề vừa nói "Để tôi lên nhìn thử."
Trước khi y kịp tiến bước thì Sở Nhiên vẫn luôn lười biếng ngồi im một chỗ đột nhiên đứng dậy, hời hợt nói "Để tôi đi cho."
Không chút để ý đến sắc mặt trong phút chốc trầm xuống của Thẩm Dục, hắn chậm chạp đi lên cầu thang rồi đi đến căn phòng kia.

Trước cửa phòng Lý Tinh nằm im bất động, sắc mặt tái nhợt rõ ràng là đã cạn kiệt dị năng.

Sở Nhiên túm cánh tay cô lôi đến một căn phòng khác để cô nằm trên thảm trải sàn rồi đi xuống.

Thấy hắn nhanh như thế đã xuống nhưng Lý Tinh không thấy đâu, Quân Ân hỏi hắn "Tiểu Tinh đâu? Sao không xuống cùng cậu?"
Sở Nhiên hờ hững nói "Ngủ rồi."
Nghe thế Quân Ân liền cầm đũa lên, nói "Vậy chúng ta ăn trước đi, chút nữa chừa cho Tiểu Tinh là được.

Nhanh lên, tôi đói rồi a."
Thẩm Dục cùng Sở Nhiên cùng nhau ngồi vào bàn, y lấy một chén súp bí đỏ được cho nhiều kem sữa thực vật, đem súp đặt trước mặt hắn, nói "Cậu trông không được tốt lắm, ăn súp dễ tiêu hóa."

Mùi kem sữa thực vật béo ngậy thật sự rất hấp dẫn Sở Nhiên, hắn cầm thìa lên bắt đầu ăn từng miếng, súp thật sự rất vừa ăn, nghe mùi hương thì nghĩ chắc chắn rất béo ngậy, nhưng thật ra lại rất vừa phải.

Một lần hiếm hoi Sở Nhiên ăn hết một bát, thậm chí hắn còn ăn thêm vài miếng sườn xào chua ngọt làm nét mặt Thẩm Dục thấp thoáng sự thỏa mãn.

Quân Ân ngồi đối diện hai người vừa trừng mắt nhìn vừa gặm xương sườn, như thế nào cũng thấy bản thân đang ăn cơm chó.

Đêm nay ba nam nhân bọn họ đều ở trong phòng khách nghỉ ngơi, Quân Ân dọn đi bàn trà để Sở Nhiên đem ra nệm chăn trong không gian để trên sàn nhà rồi nghỉ ngơi.

***
Sáng hôm sau trước khi bọn họ xuất phát thì Lý Tinh tỉnh dậy, cô như người nhịn đói ba ngày mà quét hết bàn điểm tâm.

Quân Ân chưa ăn được miếng nào chỉ có thể buông đũa ăn một cái bánh mì Thẩm Dục đưa tới, khóe miệng co rút, hỏi "Cô là heo sao?"
Trừng mắt nhìn đối phương, Lý Tinh trong miệng đều là bánh bao lúng búng nói "Tôi đây chính là bù năng lượng đã mất, anh không bị cạn kiệt dị năng thì không có quyền lên tiếng!"
Quay mặt đi không nhìn đến cảnh tượng phá hỏng hình tượng một cô gái, Quân Ân không dám không thừa nhận hôm qua có thể giết được con rắn kia cũng nhờ Lý Tinh đánh nó đến ngu.

Sở Nhiên đang ăn bánh mì với mứt hoa quả, hắn nói thêm vào "Dị năng cạn kiệt sẽ dẫn đến cơ thể suy yếu, muốn khôi phục dị năng nhanh cần lượng lớn thức ăn.

Cách tốt nhất chính là ăn động thực vật biến dị, trong cơ thể chúng đều chứa đựng năng lượng, ăn vào có thể nhanh chóng khôi phục."
Thẩm Dục đang làm đồ ăn trưa để bọn họ có thể ăn trên đường, y quay cưới hỏi hắn "Vậy nên cậu mới thu con rắn kia lại sao?"
Vì bữa ăn ngon tối qua nên sắc mặt Sở Nhiên đối với y tốt hơn một chút, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận hôm qua con rắn kia là do tinh thần lực thoát ly của mình thu vào.

Lý Tinh nhanh chóng ăn xong, bọn họ dọn dẹp một chút rồi lên đường đến con đường rừng bên ngoài thành phố.

Lúc bọn họ rời đi cũng chỉ có Sở Nhiên nhận ra có một tầm mắt từ trên tầng nhìn theo bọn họ, ánh mắt đó vừa ngây ngô lại đơn thuần, nhưng trong đó lại có một tia thuần phục trước quyền uy khó hiểu.

Tang thi trong căn phòng kia là một thiếu niên, anh mắt của nó đã mất đi màu xám đục, trừ bỏ tơ máu đỏ au thì đã khôi phục đôi mắt của nhân loại.


Nó cầm một tờ giấy trắng, bên trên là những nét bút nguệch ngoạc do đôi tay cứng ngắc vẽ ra.1
Bên trên là hai hình vẽ có thể nhận ra là Sở Nhiên và Lý Tinh, ngoài ra còn có một cái tên - Mạc Dịch.

Khi hoàn toàn ra khỏi thành phố xe sẽ tiến vào một đoạn đường bê tông, đường bê tông dài khoảng năm ki lô mét.

Đi hết đoạn đường này là sẽ tiến vào đường đất rộng rãi, hai bên đường là cây cối đang rụng lá vàng.

Thẩm Dục vẫn là người lái xe, vốn Lý Tinh vẫn sẽ ngồi ghế phó lái nhưng cô nhất quyết không chịu ngồi, nói mình thích ngồi ghế sau hơn, muốn đổi với Sở Nhiên.

Hắn cảm thấy ngồi chỗ nào cũng như nhau nên cùng cô đổi, bản thân lại không để ý đến ánh mắt gian trá của cô.

Chỉ có Quân Ân là âm thầm thay cô đổ mồ hôi lạnh, trong bọn họ anh ta chính là người đã hưởng qua đãi ngộ hai lần tự mình vả mặt.

Xe phóng nhanh trên đường để lại phía sau khói bụi mịt mù, Sở Nhiên tựa trán vào cửa kính, tinh thần lực bắt đầu thăm dò khắp nơi nhìn thử xem đâu là thực vật bình thường, đâu là thực vật biến dị và đâu là thực vật nhiễm bệnh độc.

Thật ra đại đa số nhân loại đều chỉ biết thực vật chia làm biến dị và bình thường, không nhiều người biết còn có thực vật nhiễm bệnh độc.

Chúng giống như tang thi, nhưng sau khi bị virus xâm chiếm trong vài ngày chúng sẽ thối rữa và phân hủy.


Lần biến dị của động thực vật này đã dẫn đến đại đa phần lục địa bị ô nhiễm, mãi đến khi mùa đông qua đi, tuyết tan mang theo virus ẩn mình trong đất đổ ra sông ngòi và biển rộng dẫn đến nguồn nước ô nhiễm.

Chúng cứ như vậy âm thầm lặng lẽ khiến con người trở thành sinh vật yếu ớt không còn trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Điều này làm hắn thấy nực cười, vị trí của nhân loại và động thực vật như thay đổi cho nhau vậy.

Rầm rầm rầm.

Ở phía sâu trong rừng đột nhiên vang lên từng trận rung động, nó ở từ đằng xa nhưng lại càng lúc càng gần.

Thẩm Dục vẫn duy trì xe ở tốc độ cao, vật kia thể trọng lớn như vậy nhưng vẫn có thể đuổi đến nơi bọn họ.

Lý Tinh quay đầu nhìn thử, trong rừng ẩn hiện bóng dáng của một con lợn rừng cao tận hai mét, hai cái răng nanh vừa dài vừa nhọn nhô ra làm người sợ hãi
"Đây là đưa thịt tới cửa hay đến lấy thịt đè người!" Lý Tinh ngây ngốc lẩm bẩm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận