Lần này Thẩm Dục thật sự tức giân rồi, y không ngờ hắn sẽ nói ra những lời đó.
Bọn họ mặc dù quen biết nhau chỉ mới hơn một tuần, nhưng không thể nào lại có thể so sánh cùng một người mới gặp, hắn nếu không tin tưởng y như thế thì tại sao lại còn muốn đi cùng y.
Hắn có năng lực tự mình đi lại những nơi nguy hiểm, không sợ gì cả nhưng cớ gì lại gò bó tay chân đi cùng bọn họ, dẫn dắt bọn họ sử dụng dị năng.
"Trời tối rất nguy hiểm, khách nhân không nên đi lung tung."
Tiếng nói nữ nhân trầm lắng vang lên từ phía sau, y giật mình quay đầu lại thì thấy đó là A Thục với gương mặt xinh đẹp, cô vẫn mặc trên mình bộ váy dân tộc như ban ngày, nhưng quanh hông lại cột một dải vải niệm màu trắng.
Cô nói lại một lần nữa "Trời tối không nên ra ngoài, nguy hiểm."
Thẩm Dục khi nãy vì quá tức giận nên bỏ ra ngoài, hiện tại kêu y trở về là không thể nào, Sở Nhiên có thể làm như không có chuyện gì, nhưng y thì không.
Thấy y vẫn không chịu trở về, A Thục có chút buồn bực ngước mắt nhìn y, đôi mắt không chút cảm xúc phức tạp nào như nhìn thấu tất cả.
Cô hỏi "Sao khách nhân lại tức giận?"
Không hỏi thì thôi, hỏi rồi Thẩm Dục càng thêm tức giận, y nhăn mày trầm giọng nói như trút giận "Tôi thấy rõ ràng các người không phải người tốt, các người tấn công cậu ấy nhưng cậu ấy lại nhất quyết nói các người là người tốt.
Rốt cuộc các người làm gì cậu ấy hả?"1
Hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn đối phương, A Thục chớp mắt nói "Tác Sơn không làm gì cả.
Cậu ấy chỉ để ngài ấy chìm vào giấc mộng sâu hơn mà thôi."
Nói xong lời này A Thục như nhận ra điều gì đó mà bình tĩnh bật thốt "Tôi biết rồi.
Khách nhân là thích ngài ấy."
Mí mắt một trận co giật, Thẩm Dục không nghĩ lời nói này sẽ ra từ miệng một cô gái dân tộc, những người này không phải rất cổ hủ mê tín sao? Như thế nào lại trông phóng khoáng như vậy?
Y bắt đầu nghi ngờ cô gái này chính là đồng đảng của Lý Tinh.
Thấy y không nói, A Thục nói tiếp "Khách nhân yêu thích ngài ấy, nhưng ngài ấy sẽ không yêu thích khách nhân."
Nhăn mày nhìn đối phương, y hỏi "Cô làm sao sẽ biết cậu ấy sẽ không thích tôi chứ?"
Đôi mắt A Thục rũ xuống, cô trầm mặc nói "Tác Sơn nói với tối, cậu ấy cảm nhận được đau đớn và chán ghét nhân loại từ trong mộng của ngài ấy.
Ngài ấy mơ là ác mộng, một ác mộng đáng sợ."
Cô nói chung là nhân loại không riêng gì cá nhân nào, trong mắt cô kẻ gây đau đớn cho mình chỉ có kẻ địch, mà kẻ địch chính là thứ bản thân chán ghét nhất.
Thấy có một số gia đình đã tắt lửa, A Thục cũng vòng qua y mà đi "Trời tối không nên ở ngoài, khách nhân nên trở về."
Sau khi cô rời đi, Thẩm Dục đứng trầm mặc ở đó như suy nghĩ điều gì, qua một lúc thì y trở về nhà trúc, nhìn thấy Quân Ân và Lý Tinh dùng vẻ mặt ai oán vừa ăn mì ly vừa nhìn mình chằm chằm.
Dạ đột nhiên hơi chột, Thẩm Dục lảng sang chuyện khác liếc nhìn cả gian ngoài nhưng không thấy Sở Nhiên đâu nên nhỏ giọng hỏi "Cậu ấy đâu rồi?"
Lý Tinh buông ly mì thứ hai xuống, cô nhỏ giọng đáp lại "Anh Sở vào gian trong nghỉ rồi." nói xong còn dùng một ánh mắt như mọi người không biết, chỉ mình ta biết kia nhìn y làm y nổi một thân da gà.
Đi vòng qua bọn họ tiến vào gian trong, y vén mành che lên rồi tiến vào căn phòng tối mù không chút ánh sáng.
Từ khi trở thành dị năng giả thì các giác quan của y trở nên đặc biệt tốt, trong bóng tối y vẫn có thể thấy rõ rồi tiến đến bên giường trúc nơi Sở Nhiên đang nằm.
Ngồi xuống bên giường, y mím mím môi khẽ nói "Xin lỗi, ban nãy là tôi quá mức nóng giận không suy nghĩ."
Sở Nhiên nằm im bất động không hề có ý hé miệng, y đã biết hắn không phản ứng vì đơn giản đối với hắn y không là gì cả, một vị trí như hạt cát cũng không có.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn trở thành như vậy chứ?
Trong bóng tối y nhìn gương mặt với đôi gò má gầy gò của thanh niên, đôi mắt xinh đẹp đã nhắm nghiền, cánh mũi nhỏ cùng đôi môi không chút huyết sắc.
Chẳng biết nơi nào xảy ra giao động, Thẩm Dục đột nhiên dùng đôi môi nhạt màu của mình phủ lên môi y, chiếc lưỡi trơn trượt luồn vào khe hở giữa hai bờ môi mà lướt qua hàm răng đều đều.1
Hành động này của y làm Sở Nhiên bất ngờ, hắn nhanh chóng hồi thần mà đẩy đối phương ra.
Thế nhưng sức lực của hắn không bằng y, ngay khi muốn sử dụng tinh thần lực thì y đã rời đi, vùi mặt vào lồng ngực lộ rõ xương sườn của hắn.
Giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng tối "Tại sao cậu lại thấy đau đớn? Trong ác mộng cậu thấy gì?"
Sở Nhiên không nói gì, y lại nói "Tôi sẽ bảo vệ cậu, chỉ cần trong mộng của cậu có tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.
Thế nên Sở Nhiên, em cho tôi một cơ hội được chứ?"
Đáp lại y là sự im lặng, nhưng y lại thầm tự coi sự im lặng đó là đồng ý.
Rõ ràng chỉ mới quen biết vài ngày, nhưng từ lần đầu gặp hắn trong lòng y lại sinh ra một cảm xúc kì lạ.
Thương tiếc, đau đớn cùng cảm xúc không biết tên.
Y không biết tại sao lại như thế, cảm xúc đó từ đâu sinh ra, y chỉ cảm thấy người này cần mình.
Mà nơi sâu nhất trong lòng Sở Nhiên cũng bởi vì cái dựa vào này mà dịu đi đau đớn luôn cấu xé hắn, hắn thầm nghĩ 'Là tang thi Thẩm Dục hay nhân loại Thẩm Dục thì không phải đều là Thẩm Dục sao.
Đem y đặt bên cạnh, nhìn y chằm chằm, chỉ cần y dám phản bội hắn thì hắn sẽ biến y thành tang thi chỉ có thể nghe lời hắn."
Đôi tay gầy gò hiện rõ khớp xương đặt lên tấm lưng dày rộng của y, người này không phải trước sau đều là của hắn sao?! Hắn chỉ sớm nắm lấy mà thôi.1.