Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

"Cậu không biết sao?" Đậu Bình 'Hắc hắc' cười một tiếng, tiếp tục nói:"Liễu học tỷ ở lòng tớ chính là một truyền kỳ."


Tá An Hủy cười lạnh một tiếng, không quan tâm. Người khác không biết, nhưng nàng thì hiểu rất rõ. Liễu Dĩ Hân người này trong nụ cười ẩn lưỡi đao, ngoài mặt tươi cười tinh xảo đến hoa còn phải thẹn, nhưng sau lưng chính là giấu súng ống đạn dược, có thể ném chết ngươi bất cứ lúc nào.

"Cậu không tin?" Đậu Bình trong lòng sốt sắng, chỉ hận không thể lập tức chứng minh Liễu Dĩ Hân chính là một nữ thần! Chị ấy bên ngoài lãnh diễm, bên trong nội liễm, thật sự mười phần thu phục lòng người. Đậu Bình có chút buồn bực, Tá An Hủy phải chăng tính cách lại giống Tiết Hương Di, sinh được bộ dạng đẹp mắt liền coi thường người.

"Tôi không phải không tin." Tá An Hủy có chút khẩu thị tâm phi, nhìn Đậu Bình một trương mặt tức giận, nếu mình nói thật, phỏng chừng cô ta sẽ ăn tươi nuốt sống mình.

"Tớ nói cho cậu, Liễu học tỷ cái gì cũng biết, cưỡi ngựa, kiếm thuật, bắn cung. Còn có khiêu vũ, nàng quả thực là kiện tướng!" Đậu Bình bắt đầu sinh động kể.

Mấy thứ này Tá An Hủy cũng đều biết, có cái gì phải ngưỡng mộ. Kiếp trước nàng đóng qua không ít nữ chủ, văn nhược, mưu trí, văn võ song toàn đều có, đã sớm học đến không thiếu một phân, thậm chí cưỡi ngựa múa kiếm đều không cần thế thân.

"Liễu học tỷ là hoa khôi cao trung ba năm liền, hàng năm nàng đều lấy tuyệt đối cao phiếu, chỉ bỏ qua duy nhất một phiếu mà thôi. Lần trước nàng giao lưu cùng sơ trung, đội ngũ phỏng vấn thiếu chút nữa chen nhau sập hội trường."


"Nguyên lai là như vậy. Có người chán ghét nàng sao?" Tá An Hủy có chút khó hiểu, một người nếu được một đám đông người thích, kia thực bình thường. Chỉ cần nàng có được mị lực cùng nhân cách hoàn mỹ, cũng không khó đạt thành. Nhưng nếu tất cả mọi người thích, vì sao vẫn có một phiếu không bầu nàng, này có điểm kỳ quái.

"Tớ cũng không biết là ai gạch tên nàng." Đậu Bình nghĩ nghĩ đại khái cũng hiểu được, toàn cao trung đều thích Liễu Dĩ Hân là không có khả năng. Nhưng đây là nói thật, Liễu Dĩ Hân tu dưỡng cùng biểu hiện, rất siêu việt đối học sinh cao trung có thể nhận tri, cơ hồ mọi người tán gẫu nhắc tới Liễu Dĩ Hân đều là hâm mộ lẫn ghen tị.

"Được rồi." Tá An Hủy không sao cả nhún vai, tỏ ý nhận đồng. Đời trước chính mình trong mắt fan hâm mộ đại khái cũng là hoàn mỹ như vậy.

"Tá đồng học, cậu hảo, tôi là hội trưởng Trương Vi Vi, cậu hiện tại có thời gian không? Tôi tới hướng dẫn cậu một chút vườn trường tình huống."

Đậu Bình còn chưa nói xong, một nữ sinh đột nhiên chen đi vào. Cô ta hơi thâm ý liếc Đậu Bình một cái.

"À, vừa rồi Đậu Bình đã nói cho tôi biết không ít, nếu cậu thuận tiện hướng dẫn thêm, đương nhiên thực cảm tạ." Tá An Hủy chuyển hướng Đậu Bình, "Cậu đi cùng tôi không?"

"Tớ không được rồi, có chút việc." Đậu Bình cúi đầu, cũng không có đáp ứng, phản ứng có chút kỳ quái. Nàng có chút lo lắng, Trương Vi Vi dẫn Tá An Hủy đi ra ngoài, rốt cuộc sẽ nói những gì? Tiết lộ chính mình cùng Tiết Hương Di quan hệ sao?

Tiết Hương Di nữ nhân hỗn đản này!


Đậu Bình có chút tuyệt vọng. Chính mình lần đó đến lớp của cô ta tìm một đồng học, lúc đi ngang không cẩn thận đánh ngã lọ mực nước trên bàn cô ta. Tuy rằng hậu quả có chút nghiêm trọng, Tiết Hương Di cái bàn, vở, quần áo, túi sách tất cả đều bị mực nước làm bẩn, nhưng cũng không đến mức trực tiếp đưa mình vào chỗ chết?

Đây là có bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi! Nhớ tới cô ta, Đậu Bình lại một đoàn oán khí.

"Tá đồng học, thực hoan nghênh cậu tới đến chúng ta trường học, có một số việc, tôi nghĩ nên trước nói cho cô biết sẽ tốt hơn." Trương Vi Vi là một nữ sinh văn tĩnh, lời nói đều mang theo chút ông cụ non. Nói xong một ít tình huống cơ bản, Trương Vi Vi mới có chút khó xử mở miệng.

"Cậu cứ nói." Tá An Hủy tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ là chuyện liên quan Đậu Bình sao?

"Kỳ thật, Tá đồng học vẫn là ít giao lưu cùng Đậu đồng học, cậu ấy không được mọi người hoan nghênh." Trương Vi Vi do dự nói.

"Đây là vì sao?" Tá An Hủy có chút khó hiểu, Đậu Bình tính cách đơn thuần hoạt bát, hẳn là cũng có nhiều ít bạn bè. Vì cái gì không nên giao lưu với cô ấy?

"Tiết Hương Di nói, ai cùng Đậu Bình quan hệ hảo chính là cùng nàng đối nghịch." Trương Vi Vi thở dài một hơi, nhìn nhìn chung quanh tiếp tục nói:"Ai cũng không dám cùng nàng đối nghịch. Cậu cùng Đậu Bình ngồi chung bàn, giao lưu là không tránh khỏi, tôi cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở cậu, đừng cùng Tiết Hương Di nổi lên xung đột, nàng gia thế kinh người, liền thực làm càn."


Trương Vi Vi là ngoan tiểu hài tử, cũng không quen nhìn Tiết Hương Di hành vi, nhưng cô ta có thế lực chống lực, dĩ nhiên không ai dám đắc tội. Trương Vi Vi trước kia cùng Đậu Bình quan hệ rất tốt, cũng thực thích cô gái đơn thuần, vô tâm vô phế kia, nhưng tận mắt thấy mấy người bạn tốt của Đậu Bình bị Tiết Hương Di chỉnh một trận, Trương Vi Vi cũng không dám lấy thân thí hiểm.

"Cám ơn cậu nhắc nhở tôi. Tôi đã biết.".

Tá An Hủy gật gật đầu, trách không được Đậu Bình nhắc tới Tiết Hương Di luôn một bộ nghiến răng nghiến lợi, hiện tại xem như hiểu được. Về phần nàng có hay không phân giới hạn cùng Đậu Bình, nàng dĩ nhiên bất đồng ý kiến với Trương Vi Vi. Nếu không trọng sinh, nàng vì cầu tự bảo vệ mình, khả năng sẽ tránh xa Đậu Bình. Nhưng là bây giờ một tâm hồn ba mươi tuổi, nàng đối mấy trò trêu cợt quái ác ở nơi vườn trường đều không xem ra gì, nhiều nhất chính là sau lưng giở trò như vậy thôi, đảm đương không nổi pháp luật.

"Tốt lắm, hy vọng cậu nhanh thích ứng nơi này." Trương Vi Vi lộ ra nụ cười thanh lệ, tỏ vẻ hoan nghênh.

Tá An Hủy cười nói "Cám ơn". Bởi vì sắp vào tiết, hai người cùng trở về phòng học. Vừa vào cửa liền phát hiện Đậu Bình ánh mắt thập phần rối rắm, nhìn thoáng qua Tá An Hủy, ngượng ngùng cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Tá An Hủy cũng không để ý, ngồi xuống lấy sách ra.

"Cái kia, An Hủy, cậu ấy nói gì với cậu rồi?" Do dự một lát, Đậu Bình liếc mắt nhìn lão sư trên bục, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, chính là một ít tình huống trong trường mà thôi." Tá An Hủy cho một viên thuốc an thần, quả nhiên Đậu Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tá An Hủy còn cùng chính mình nói nói, vậy khả năng Trương Vi Vi cũng chưa nói cái gì! Đậu Bình trong lòng đại thạch thả xuống.


"Vậy tan học cùng nhau ăn cơm trưa đi?" Đậu Bình trông mong nhìn Tá An Hủy, cô đã một mình ăn cơm suốt học kỳ vừa rồi, mỗi lần nhìn đến mọi người hi hi ha ha hỗ động, í ới gọi nhau đi ăn cơm, cô thật hâm mộ, nhưng lại không thể. Loại cảm giác bị cách ly này thật giống chính mình đang mắc bệnh truyền nhiễm.

"Không thành vấn đề." Tá An Hủy gật gật đầu. Có chút hiểu được vì cái gì Đậu Bình đối đãi nàng nhiệt tình như vậy.

Nghe được Tá An Hủy đáp ứng, Đậu Bình cao hứng hỏng rồi. Tiết Hương Di nhất định không thể tưởng được đi, chính mình có bạn tốt, trọng điểm vẫn là mỹ nữ xinh đẹp hơn cô ta.

Hai người kết thúc khóa học, Đậu Bình vô cùng cao hứng lôi kéo Tá An Hủy đi căn tin ăn cơm. Cao trung tan học muộn hơn sơ trung nửa tiếng, cho nên căn tin cũng không phải quá đông, cũng cấp căn tin đầu bếp thời gian chuẩn bị đồ ăn luân phiên.

Đậu Bình thao thao bất tuyệt giới thiệu thực đơn, làm cho Tá An Hủy cảm thấy choáng váng, mười cái đồ ăn bên trong có một nửa thả tiêu ớt, này thật đúng làm cho người khó có thể tưởng tượng. Tá An Hủy gọi hai món thanh đạm một chút, nàng kiếp trước vì giữ dáng, ở tuổi này đã quen ăn nhiều rau, ít dầu mỡ.

Đột nhiên Đậu Bình tiếng nói như đại pháo đột nhiên ngưng bật, đây là...... Gặp quỷ ?

"Làm sao vậy?" Tá An Hủy nhìn nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có gì kỳ quái.

Nhưng đối Đậu Bình mà nói, nhóm người đang tiến vào, có thể sánh ngang với quỷ a!

-------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận