Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Thời Yến bị xếp làm hậu cần, chuyện phải làm buổi tối đầu tiên chủ yếu là giúp dựng lều cùng chỉnh lý chút tạp vật, vì bị xếp làm hậu cần đều là thực lực khá yếu, cho dù có người oán giận, cũng không ai để ý, bọn họ dứt khoát ngồi bên cạnh cái gì cũng không làm.

Thời Yến không để ý người khác thế nào, chuyện giao cho y y nghiêm túc hoàn thành, đợi đêm khuya yên tĩnh, mọi người đều nghỉ ngơi, Thời Yến lặng lẽ tỉnh dậy, mang Thần Quang và Bát Hỉ yên lặng đi vào rừng Ma Thú.

Lúc Thời Yến làm việc Bát Hỉ đã chạy một vòng xung quanh, xem qua đại khái địa hình gần đó, có ra đa như nó bên người, hệ số an toàn của Thời Yến trong rừng Ma Thú cứ tăng lên thẳng tắp.

Thần Quang đu trên vai Thời Yến, lưu ý tất cả động tĩnh xung quanh, Bát Hỉ nhảy nhót đi theo, Thời Yến càng đi vào rừng Ma Thú, ánh sáng tỏa ra trên người Cửu Trọng Sát càng lúc càng thịnh.

Dưới sự chỉ dẫn của Cửu Trọng Sát và Bát Hỉ dẫn đường, Thời Yến nhanh chóng đi vòng qua một vài địa giới nguy hiểm phức tạp chồng chéo, thậm chí còn đi ra khỏi mấy vòng ranh giới có trận pháp, cuối cùng đến nơi.

“Phía trước có linh lực dao động rất mạnh.” Thời Yến thấy Cửu Trọng Sát đã không tự giác bay lên, hiểu thứ khiến Cửu Trọng Sát phát sáng đã gần ngay trước mắt.

Sau khi tách mở một khoảnh cây rậm rạp, một hang động tối tăm, cao khoảng hai mét hiện ra trước mắt. Hang động rất sâu, nhìn từ bên ngoài, chỉ nhờ ánh trăng, cho dù ngũ cảm của Thời Yến có nhạy bén, cũng không thấy rõ bên trong có thứ gì. Ngược lại Thần Quang thè thè lưỡi, có chút bất an động đậy.

Thời Yến cúi đầu nhìn Bát Hỉ, ánh mắt Bát Hỉ cũng chậm rãi trở nên nghiêm túc: “Có một vị đạo tôi rất ghét…”

Lực chú ý của Thời Yến toàn bộ dồn lên mắt, được Bát Hỉ nhắc nhở, y tỉ mỉ ngửi, quả nhiên trong không khí mang mấy phần hôi tanh ẩm ướt. Khoảnh cây y vừa đẩy ra không chỉ che phủ hang động, cũng ngăn đi phần lớn mùi vị, nếu không phải có Cửu Trọng Sát chỉ dẫn, ai cũng không ngờ sẽ có thứ như thế này.

Thời Yến có chút bản năng kháng cự đối với hang động kỳ dị tối tăm này, nhân loại luôn hướng tới những nơi sạch sẽ sáng sủa, buổi tối đi vào hang động thế này, không biết bên trong giấu cái gì, luôn khó tránh khỏi có chút bất an.

Nhưng hiển nhiên mục đính của họ tối nay chính là chỗ này, cứ thế trở về rõ ràng không phải phong cách của Thời Yến. Thời Yến cẩn thận đi vào, bước chân nhẹ không thể nghe, khi cách hang động càng lúc càng gần, Cửu Trọng Sát đã không thể khống chế bay lên, nếu không phải nó đã nhận Thời Yến là chủ, chỉ sợ lúc này đã tự động bay vào.

Cửu Trọng Sát dù sao là thần khí, bất luận tính công kích, hay chất liệu bản thân nó đều cực kỳ kiên cố, Thời Yến ngẫm nghĩ, lệnh Cửu Trọng Sát đi vào trước, mà y và Thần Quang Bát Hỉ sẽ theo sau Cửu Trọng Sát.

Hang động này nhìn từ bên ngoài tối tăm sâu không thấy đáy, nhưng sau khi chân chính bước vào Thời Yến mới phát hiện dưới đất mọc đầy cỏ dạ quang hơi phát sáng, tỏa ra ánh sáng lam u u, khiến y có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Càng đi vào trong, Thời Yến phát hiện hang động càng thêm rộng rãi, nhưng trên vách động luôn treo mấy vật dính dính màu trắng, nhìn kỹ, giống như là tơ nhện, xung quanh cũng dính dính, trông cực kỳ buồn nôn.

Thời Yến vừa đi, trong lòng chậm rãi hiểu ma thú trốn ở trong này sẽ có hình dáng ra sao, càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn, nhưng tốc độ của Cửu Trọng Sát lại càng lúc càng nhanh, đám Thời Yến theo Cửu Trọng Sát đi đại khái nửa tiếng, lúc này mới cảm thấy tóc độ của Cửu Trọng Sát chậm rãi giảm xuống.

Thời Yến cảm giác được Cửu Trọng Sát đã dừng lại, y đi tới một ngã rẽ trước mặt, một cảnh tượng đáng sợ ập vào mắt, Thời Yến suýt kêu lên.

Nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này y đã đi đến cuối hang động, cỏ dạ quang xung quanh cùng với ánh vàng không biết tên giúp y thấy rõ thứ đang nghỉ ngơi bên trong là quái vật thế nào. Đó là một con nhền nhện co mình lại, đường kính khoảng chừng một mét, toàn thân đầy lông, quanh chỗ nó ngủ nhả đầy tơ nhện, bên trong có không ít thứ màu đen, rất có thể là con mồi nó săn được. Mà phía trên thân thể nó, phủ một tầng tơ nhện màu vàng, trong bóng tối tỏa ra ánh vàng nhè nhẹ, còn sáng hơn cả cỏ dạ quang, nhưng không chói mắt, ánh sáng dịu hòa chiếu sáng cả hang động. Ánh sáng này chiếu lên người Thời Yến, Thời Yến chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, thân thể lạnh lẽo do vừa rồi đi trong rừng Ma Thú được ánh sáng này chậm rãi sưởi ấm, vô cùng thoải mái.


Khó trách con nhền nhện này ngủ ngon như thế, dưới ánh sáng này, Thời Yến cũng có chút thả lỏng, suýt nữa bắt đầu buồn ngủ, mà Cửu Trọng Sát thì đã dừng lại trước tơ nhện màu vàng, nếu Thời Yến không nhìn lầm, tựa hồ từng lọn từng lọn tơ nhện đang chậm rãi bị Cửu Trọng Sát hút lấy?

Thời Yến cúi đầu nhìn Bát Hỉ và Thần Quang, Thần Quang gần như không chịu ảnh hưởng gì, lúc trước thế nào hiện tại vẫn thế ấy, nhưng Bát Hỉ rõ ràng bị tơ nhện màu vàng ảnh hưởng rất sâu, ánh vàng rọi lên người, thân thể trước giờ không khác gì thỏ của Bát Hỉ, bây giờ dần bị ánh vàng xuyên thấu, chậm rãi trở nên trong suốt.

Mà trên mặt Bát Hỉ còn lộ ra vẻ thư sướng, tựa hồ cực kỳ thoải mái.

Thời Yến theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, vội gọi Bát Hỉ, đánh thức nó khỏi cơn trầm mê, Bát Hỉ bị Thời Yến gọi mấy câu, mới chậm rãi tỉnh táo lại, giật bắn một cái, nhảy khỏi mặt đất, nhảy lên vai Thời Yến nói: “Trời ơi dọa chết tôi rồi, tôi còn chưa ăn được thứ này, ngược lại suýt nữa bị nó ăn mất!”

“Cửu Trọng Sát còn đang ăn nó.” Thời Yến ý bảo Bát Hỉ nhỏ tiếng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu biết đây là thứ gì hả?”

“Thứ này lai lịch lớn lắm đó!” Bát Hỉ thần bí nói: “Tôi vốn cho rằng là bảo vật trường Bolorei thả vào đây, khí tức của rất nhiều bảo vật cùng tỏa ra hấp dẫn lực chú ý của tôi, Cửu Trọng Sát và Thông Thiên Mãng, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải thế. Tơ nhện màu vàng này là tơ nhện tinh hoa do yêu nhện yêu thú mặt người nhả ra, thứ này không phải tất cả yêu nhện mặt người đều có, chỉ có nhện cái sau khi sinh sản mới có, tác dụng của nó là thúc tiến nhện con sinh trưởng, khiến nhện con thành niên sớm, không dễ chết trong lúc thành niên. Mà sau khi nhả tơ nhện màu vàng này, nhện mẹ sẽ trở nên vô cùng suy yếu, muốn hồi phục lại thời kỳ đỉnh cao, không mấy trăm năm là không thể. Trong thời gian đó, nhện mẹ suy yếu luôn sẽ bị ma thú khác dòm ngó, gần như không thể thoát khỏi thời gian suy yếu trăm năm đó. Nhền nhện là chủng loài cực kỳ ích kỷ âm độc, nhền nhện trong yêu thú càng không cần phải nói, trong một trăm con yêu nhện mẹ mặt người đại khái chỉ có một con nhện mẹ nguyện ý nhả tơ nhện màu vàng vì con thôi… mà yêu thú hiện tại là tồn tại đỉnh cấp ở đại lục, cả đại lục toàn bộ yêu thú các chủng loại không vượt qua một trăm con… cho nên tỷ lệ xuất hiện tơ nhện màu vàng nhỏ cỡ nào, cậu hiểu rồi chứ.”

Thời Yến gật đầu, ánh mắt nhìn Bát Hỉ cực kỳ thỏa mãn, nắm rõ tơ nhện màu vàng này như lòng bàn tay, không hổ là khí linh sống đã lâu.

Thấy Thời Yến nhìn mình bằng con mắt khác, Bát Hỉ lập tức đắc ý nói: “Sở dĩ yêu nhện mặt người được gọi là yêu nhện mặt người, vì hoa văn ở phần bụng của nó cực giống một mặt người đang phẫn nộ, tính cách yêu nhện mặt người giống như cái mặt người đó, cực kỳ cuồng bạo, thuộc tính của nó là lửa, Cửu Trọng Sát vốn là hồn khí không thuộc tính, lần này sau khi hút số tơ nhện đó, không biết sẽ biến thành thế nào…”

Nghe Bát Hỉ nói thế, Thời Yến cũng có chút chờ đợi, thấy Bát Hỉ co ro không động trên vai mình, Thời Yến hiểu vừa rồi nó đã bị dọa, y cũng không vạch trần. Đột nhiên, Thời Yến phát hiện Thần Quang đã rời khỏi người mình, bò tới chỗ nhền nhện mặt người đang ngủ kia. Tim Thời Yến đập mạnh, muốn gọi nó về, nhưng nó đã rất gần con nhền nhện. Thời Yến chỉ đành nín thở nhìn nó.

Thần Quang tựa hồ cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Thời Yến, quay đầu nhìn Thời Yến một cái, vẻ mặt đó gần như muốn nói Thời Yến an tâm, sau đó tiếp tục bò tới, bò lên người nhền nhện, đột nhiên, cái đuôi nó linh hoạt cong lên, móc ra một cái nhẫn không gian từ dưới người nhền nhện.

Thời Yến trợn to mắt, mắt thấy Thần Quang dùng đuôi ném cái nhẫn đó về phía y, Thời Yến lập tức đưa tay đón lấy. Còn không đợi y nhìn rõ cái nhẫn, Thần Quang đã bò quanh nhền nhện một vòng, lại móc ra một cái nhẫn, lại ném cho Thời Yến.

Thời Yến cúi đầu nhìn, hai cái nhẫn kiểu dáng tương đồng, nhìn từ bên ngoài, gần như giống hệt nhau.

Lúc này, nhền nhện đang ngủ hình như phát giác cái gì, thân thể co lại thành cục chậm rãi duỗi ra.

Thời Yến giật mình, nhìn chằm chằm Thần Quang, nhưng Thần Quang hình như không lo lắng chút nào, cái chân to lớn của nhền nhện đi ngang qua cạnh nó, Thần Quang bình tĩnh di chuyển, tránh né thân thể nhền nhện, cái đuôi linh hoạt động, nhân lúc nhền nhện giãn người, lại móc, cuối cùng móc ra một sợi dây chuyền

Lần này nó không còn ném cho Thời Yến nữa, tự móc lấy sợi dây chuyền đó, chậm rãi bò lại chỗ Thời Yến.

Thời Yến kinh hoảng sợ hãi bởi động tác của Thần Quang, thấy Thần Quang trở về, cuối cùng mới nhẹ thở ra, đưa tay hung tợn kéo Thần Quang lên người mình, trách cứ nhìn nó.

Thần Quang vô tội thè thè lưỡi với Thời Yến, cúi đầu thân mật cọ Thời Yến, giao sợi dây chuyền vào tay Thời Yến.


Thời Yến cầm lấy nó, Thần Quang đồng thời móc đi một chiếc trong hai chiến nhẫn trên tay Thời Yến, đeo lên đuôi, cũng không biết nó làm thế nào, chiếc nhẫn đó cư nhiên dính trên chóp đuôi nó không rớt xuống, nhẫn không gian màu đen đeo trên người, nhìn lên không cảm thấy kỳ cục chút nào.

Thời Yến sửng sốt, nhìn vào mắt Thần Quang, hai mắt đen láy dưới ánh sáng vàng trở nên vô cùng yêu dị, nhìn chằm chằm vào y, Thời Yến bị nó nhìn như thế, không hiểu sao mặt hơi nóng lên.

Hình như tới lúc này y mới nhớ ra, trong lòng con yêu thú này, y mới là vật sở hữu của nó.

Dưới ánh mắt bức ép của Thần Quang, cuối cùng Thời Yến không cất cái nhẫn không gian đó, ngược lại lấy nhẫn không gian mà Thời Tuệ cho y cùng với sợi dây chuyền vừa đến tay thu vào chiếc nhẫn không gian màu đen, rồi mới đeo nó lên tay.

Bát Hỉ ở cạnh là người quan sát, cười đầy gian tà.

Sau khi nhền nhện duỗi người, lại giữ tư thế đó không động, Cửu Trọng Sát hút được một phần, đã dần no, lúc này tơ nhện màu vàng vẫn còn rất nhiều, Cửu Trọng Sát hút một phần đã đủ, rất nhanh trở về tay Thời Yến.

Thời Yến cúi đầu nhìn, Cửu Trọng Sát vốn đen kịt, sau khi hấp thụ tơ vàng, trong sợi xích lộ ra mấy lọn tơ vàng mảnh, giống như lưu quang, thỉnh thoảng vút qua, lập tức thêm mấy phần sức sống cho Cửu Trọng Sát đen trầm.

Cầm trong tay, cũng không còn xúc cảm lạnh lẽo như trước, mà mang theo mấy phần ấm áp, sau khi truyền linh lực vào, xúc cảm cũng trở nên nóng hổi, xích Cửu Trọng Sát vút trên không, rạch phá linh lực, đồng thời mang theo mấy ngọn lửa màu vàng, nhìn đẹp đẽ cực kỳ điệu thấp.

Thời Yến chỉ kịp nhìn vội vài cái, nơi này không tiện ở lâu, y dẫn Bát Hỉ và Thủy Sa nhanh chóng ra ngoài.

Lại tốn nửa tiếng ra khỏi động, khi họ đến trước cửa động, Thời Yến mới phát hiện trời đang sáng dần, sắp sáng rồi!

Từ đây xuống núi còn mất gần hai tiếng, khi xuống núi không có Cửu Trọng Sát chỉ dẫn, cũng may Bát Hỉ có trí nhớ siêu quần, nhờ Bát Hỉ dẫn đường, Thời Yến điên cuồng chạy, vòng qua mấy trận pháp, cuối cùng đến vùng đầm lầy y đã đi qua trước đó.

Chỉ cần xuyên qua khu vực nguy hiểm này, sẽ rất nhanh xuống núi, nhưng ngay lúc Thời Yến chuẩn bị đi qua, đột nhiên Thần Quang nhạy bén dựng thẳng người ngăn cản động tác của Thời Yến, Thời Yến sửng sốt, sau đó cũng dần nghe được tiếng bước chân phía trước.

Lúc tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thời Yến nhìn qua lùm cây rậm rạp, thấy phía trước hình như có bóng người.

Sáng sớm dám một mình vào đây hành động, nếu không phải có chỗ dựa như Thời Yến, thì tất nhiên thực lực bản thân không kém.

Lúc người đó càng lúc càng lại gần chỗ của Thời Yến, tim Thời Yến thoáng cái bay lên, nếu y không nhìn lầm, người này là một trong năm ngự linh sư lam cấp của năm sáu, Khad phụ trách chỉ huy năm ba!

Năm trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét…


Lúc này ngay cả lỗ chân lông trên mặt Khad Thời Yến cũng có thể thấy rõ, đây là một thanh niên vô cùng cường tráng, tính cách vô cùng nóng nảy, nghe nói chỉ mấy tiếng gặp mặt, học sinh năm ba đã bị hắn chỉnh thảm không thể nói, người này tính tình nóng nảy hung tàn, nếu để hắn phát hiện Thời Yến ở đây, nếu để hắn biết trên người Thời Yến có bảo vật, Thời Yến thậm chí nghĩ hắn sẽ giết mình tại chỗ!

Không thể tiếp tục ngồi đó chờ chết, nếu để hắn tiếp cận mình, với thực lực của Khad, vậy mới gọi là thật sự xong rồi!

Thời Yến cẩn thận đứng lên, ngay cả chút linh lực cũng không dám dùng đến, sợ dao động linh lực khiến hắn chú ý.

Thời Yến nhờ lùm cây che giấu thân hình, lặng lẽ lùi ra sau…

Mắt thấy Khad không phát hiện mình, chỉ cần Thời Yến lùi về thêm mấy mét, thì có thể leo lên cành đại thụ tạm thời trốn hắn. Nhưng lại cứ trùng hợp như thế, một con khỉ hoang đột nhiên nhảy từ trên cành cây xuống, trên tay còn cầm vài trái cây, rớt tại chỗ Thời Yến.

Khad bị con khỉ làm giật mình, đột nhiên nhìn sang chỗ Thời Yến đang ở, hắn vừa nhìn, lập tức bắt được bóng dáng giấu trong lùm cây: “Ma thú từ đâu đến, lá gan thật lớn, cư nhiên trốn ở đó… loại có trí tuệ này, chỉ sợ thực lực không thấp hơn thanh cấp, vừa lúc bắt mày về hầm canh ăn!”

Khad gầm lên một tiếng, lao tới chỗ Thời Yến.

Thời Yến bị dọa, nhân lúc hắn còn đang nói, đã vội kêu Bát Hỉ tùy tiện biến mình thành ma thú, sau đó xoay người nhanh chóng chạy đi.

Trong mắt Khad, chỉ thấy một con khỉ cỡ lớn đang điên cuồng chạy trong lùm cây, nó không giống khỉ bình thường nhờ sức hai tay chạy nhanh hơn, càng không leo lên đại thụ cao cao, ngược lại cứ như nhân loại dùng hai chân chạy thẳng. Cái này khiến Khad rất kỳ quái, càng thêm kiên định đây là một ma thú cao cấp, thấy Thời Yến sắp chạy mất, Khad nắm hai tay, một ngòi sấm to lớn hình thành trong tay hắn, ném mạnh về phía Thời Yến.

Thời Yến giật mình, vội vã sử dụng Cửu Trọng Sát cản lại, nhưng ngặc nỗi sấm biết dẫn điện, thực lực của Khad mạnh hơn y quá nhiều, sức sấm trực tiếp xuyên qua phòng hộ của Cửu Trọng Sát chạy qua toàn thân y, cả người Thời Yến tê dại, tuy chưa bị thương, nhưng hành động bị ảnh hưởng.

Thị lực của Khad bình thường, cách Thời Yến một khoảng, không thấy rõ Thời Yến ra tay thế nào, trong mắt hắn, chỉ thấy con khỉ cỡ lớn nhẹ nhàng tiếp được công kích của mình, thấy thế, Khad không chỉ không tức giận, mà hai mắt lập tức sáng lên, một lần nữa vận dụng linh lực, ngòi sấm ở mày vang lách tách, sau đó hắn nắm hai tay, lực sấm trên hai tay hội tụ lại với nhau, hình thành một cây roi sấm thật lớn, quất mạnh về phía Thời Yến.

Thời Yến đã mở liệm khí có tính phòng hộ, ngặc nỗi trước một kích toàn lực của Khad, thực sự không đủ nhìn, liệm khí nhanh chóng bị phá tan, Thời Yến không kịp phòng bị, roi sấm đó từ bên hông đánh tới, đánh lên eo y, một cảm giác đau đớn bỏng rát truyền tới, kèm với cảm giác nóng rực tê dại của sấm, lập tức eo Thời Yến không còn sức nữa.

Sau đó, cơn đau này trực tiếp thông qua eo xuống nửa người dưới, chân Thời Yến nhũn ra, ngã nhào xuống đất. Ngay lúc này, Thần Quang đột nhiên lao từ người Thời Yến ra, không chút dự báo phóng tới chỗ Khad!

Khad toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm con khỉ cỡ lớn đã ngã xuống, nào ngờ đột nhiên lòi ra một con bạch xà, thấy thân thể Thần Quang mảnh mai nhỏ nhắn, Khad không đặt nó vào mắt, nhưng rất nhanh hắn đã hối hận bởi sự xem thường này.

Con bạch xà đó rõ ràng còn cách hắn một khoảng rất xa, nhưng đuôi bạch xà vừa quất, cũng không biết nó làm sao làm được, cứ như trực tiếp xuyên phá không gian, một cú quất đuôi đánh lên đầu hắn, cho dù là ngự linh sư cường đại cỡ nào, đầu cũng là điểm chí mạng, chịu một kích chắc nịch của Thần Quang, Khad chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, cả người ngã nhào xuống.

Ngay khi hắn ngã xuống, linh khí mang tính phòng hộ trong người tự động khởi động, hình thành một màn bảo hộ xung quanh hắn, khiến Thời Yến không thể thừa cơ.

Thấy thế, Thần Quang quay đầu nhìn Thời Yến còn ngã trong lùm cây, không để ý đến Khad nữa, nhanh chóng trườn về cạnh Thời Yến.

Lúc Thần Quang đối phó Khad, Thời Yến nhanh chóng đưa linh lực lan ra toàn thân, tác dụng phụ của sấm điện mang tới nhanh chóng bị giải trừ, hai chân tuy vẫn không linh hoạt lắm, nhưng có thể đi, y vội mang Thần Quang và Bát Hỉ tìm một chỗ ẩn nấu an toàn ngồi xuống trị thương.

Với trạng thái của y lúc này, chỉ sợ không cách nào đi qua khu đầm lầy, Thời Yến do dự một chút, bảo Bát Hỉ thay y về trước, giả thành y, với thực lực của Bát Hỉ hiện nay, đơn độc thi triển huyễn thuật, dưới thanh cấp không thể nào nhìn thấu. Năm ba không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của Bát Hỉ. Thời Yến đặc biệt dặn dò Bát Hỉ, nếu Moura muốn tìm y, thì tìm đủ lý do chạy đi.


Bát Hỉ nhận lệnh đi trước, Thời Yến thấy Thần Quang lo lắng nhìn mình, liền túm nó bỏ lên người, ngón tay vuốt từ đầu nó xuống người: “Tôi không sao, cảm ơn cậu.”

Thần Quang ngẩng đầu nhìn Thời Yến, con mắt đen láy ánh ngược hình dáng Thời Yến, tuấn tú nho nhã, nụ cười dịu dàng.

Cùng lúc này, bên ngoài rừng Ma Thú.

“Thời Ân, Khad xảy ra chuyện rồi!” Moura và Khad là một đôi tình nhân, khi cô phát giác Khad gặp chuyện, suy nghĩ đầu tiên chính là tới tìm Thời Ân.

Thời Ân đang ở trong lều ngủ cùng một ngự linh sư lam cấp khác là Thủy Liêm liền bật dậy khỏi giường, nhíu mày nhìn Moura mới sáng sớm đã làm phiền người ta, cố nén không kiên nhẫn hỏi: “Các cậu không yên ổn ngủ, xảy ra chuyện gì?”

Tối qua hắn tốn rất nhiều tâm tư khuyên can mãi mới lừa được Thủy Liêm lên giường, vận động một tối vừa mới ngủ, lúc này còn chưa ngủ đủ, tâm tình đương nhiên không tốt.

Moura đối với ngự linh sư thực lực thấp hơn mình cực kỳ hung hăng, nhưng khi đối diện Thời Ân, lại thành thật hơn nhiều: “Tối qua Khad nói muốn vào rừng Ma Thú tìm đường trước, liền lên núi, vốn đã nói sẽ về trước khi trời sáng, kết quả hiện tại còn chưa về, không chỉ thế, linh khí của tôi và cậu ấy là một đôi, linh khí của cậu ấy bị mở rồi, rất có thể cậu ấy bị thương!”

“Tên ngu ngốc đó!!” Thời Ân lập tức giận không kìm được, “Hắn nghĩ hắn là ngự linh sư tử cấp sao, hay là hắc cấp? Buổi tối một mình xông vào rừng Ma Thú? Bạch si sơ kỳ lam cấp mà thôi, hắn nghĩ hắn là ai? Rừng Ma Thú này nếu dễ vào như thế, còn cần tôi đến làm gì!!”

Thấy Thời Ân bắt đầu phát giận, Moura lập tức không dám nói gì, cầu xin nhìn sang Thủy Liêm.

Thủy Liêm là thiếu chủ Thủy gia, tuy thiên phú không bằng Thời Ân, nhưng thân phận tôn quý, hơn nữa dung mạo cực kỳ xuất chúng, tên đàn ông còn xinh đẹp hơn cả nữ kia, bộ dạng trong sáng cao khiết như nước, Thời Ân ái mộ hắn sớm đã không còn là bí mật.

Thủy Liêm thấy Moura vẫn còn ở ngoài lều, cùng với Thời Ân vì đang nổi nóng, âm lượng đề cao dẫn tới ngự linh sư xung quanh thò đầu nhìn. Hắn ghét nhất tình hình này, lập tức nói: “Hiện tại không phải lúc nổi nóng, Khad dù có ngu ngốc cũng là một thành viên trong chúng ta, nếu hắn chết trong đó, ai cũng đừng mơ tốt nghiệp.”

Lời của Thủy Liêm lập tức khiến Thời Ân bình tĩnh lại, nhanh chóng thay quần áo gọi mấy ngự linh sư lam cấp khác ra, bốn người cùng xuất phát vào rừng Ma Thú tìm Khad đã bị Thần Quang đánh ngất.

Cùng lúc này, Thời Yến phát hiện bên eo mình bị ngự linh sư lam cấp đả thương tạo thành một vết thương bỏng rát kéo dài, y vừa muốn lấy thuốc cao trong nhẫn không gian ra bôi lên, lại đột nhiên phát hiện, nhẫn không gian của y không thấy nữa.

“Lẽ nào bị rớt ở gần đầm lầy?” Thời Yến nhíu mày.

Thần Quang tựa hồ hiểu suy nghĩ trong lòng y, ngẩng đầu nhìn Thời Yến, Thời Yến cảm giác được cảm xúc Thần Quang truyền tới, cúi đầu nhìn thương thế bên eo mình vô cùng nghiêm trọng, gần như ảnh hưởng đến hành động của y, cắn răng gật đầu: “Cậu giúp tôi tìm nhẫn về, nhớ phải nhanh, tuyệt đối đừng để bị phát hiện, nếu ngự linh sư lam cấp kia đã tỉnh, hoặc có người khác đến, thà đừng lấy nhẫn, nhất định phải an toàn trở về, biết chưa?”

Thần Quang thò đầu cọ cọ khóe miệng Thời Yến, thè lưỡi rắn đảo qua môi Thời Yến một cái, quay người chậm rãi bò đi.

Thời Yến ngẩn ngơ nhìn Thần Quang đi xa, y đây là… bị một con rắn hôn?

Đại khái không tính là hôn thì phải, rắn đâu biết hôn như nhân loại chứ.

Thời Yến tự lừa mình dối người nghĩ, vừa cố gắng hồi phục linh lực, vừa an tĩnh đợi Thần Quang trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận