Người ôm Thời Yến đang lấy quần áo cho y, Thời Yến mở mắt ra, nhìn bóng lưng người đó, rất nhanh lại nhắm mắt lại, điều chỉnh tinh thần mình, chìm vào trạng thái giả ngủ. Lúc này bất luận là lực tinh thần hay thân thể y đều cực kỳ kiệt quệ, cho dù y đã hôn mê rất lâu, nhưng tổn thương đã chịu không thể nhanh chóng hồi phục.
Kỳ thật từ lúc người của đội đi săn đứng bên cạnh y thương lượng chuyện bán cho ai làm sao để đàm phán giá cao, bán xong hàng lấy được nên xử lý thế nào, Thời Yến đã tỉnh táo, nhưng y cũng rất rõ tình huống của mình khi đó. Y tuyệt đối không phải đối thủ của những người này, mà một khi y tỉnh táo, sẽ khiến những người đó sinh lòng phòng bị, còn không bằng luôn giả hôn mê. Bọn họ vì muốn y trông khỏe mạnh hơn chút, cũng sẽ chăm sóc y thật tốt.
Thời Yến mệt mỏi chưa từng có, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng, y nhớ lại cuộc đối thoại của tiểu đội đi săn, rất nhanh đã lọc ra được từ đó một vài tin tức có ích cho mình.
Nơi này là một tiểu trấn tên Điểu Khách, mà đội đi săn sau khi quyết định tu chỉnh vài ngày, mang y đến thành phố gần đó, thành Bạch Phong.
Nếu Thời Yến không có bất cứ ấn tượng nào với tiểu trấn tên Điểu Khách, vậy thành Bạch Phong đại danh đỉnh đỉnh tuyệt đối từng nghe qua, Lợi quốc là quốc gia cường đại nhất thế giới này, vì sau lưng nó, có Kim gia tọa trấn, trong sáu gia tộc lớn, mỗi gia tộc đều có một mặt mình cực kỳ sở trường, sau khi cường hóa chuyển hoán thành kỹ năng thiên phú, nếu nói lực công kích của Hỏa gia cường đại thể hiện ở năng lực quần công không thể so sánh, vậy thì Kim gia lại thắng ở lực tấn công cá thể mạnh nhất, Kim gia vì thế cũng được tôn xưng là mạnh nhất trong cùng cấp, đáng sợ hơn là, do bọn họ chú trọng phát triển thực lực cá nhân lên cực hạn, vì thế Kim gia có hai hắc cấp, lam cấp tử cấp thì đếm không xuể! Đây cũng là một trong những nguyên nhân họ đứng trên đỉnh sáu gia tộc lớn.
Thời Yến không ngờ mình cư nhiên lại rời khỏi Hỏa Viêm quốc như thế, y đã nghe danh Lợi quốc từ lâu, nhưng không ngờ lại đến đó bằng cách này.
Nhưng hiện tại chuyện khẩn cấp trước mắt là y phải nhanh chóng hồi phục thân thể, chớp mắt ba ngày đã qua.
Thời Yến được đội đi săn chăm sóc, khí sắc rõ ràng tốt hơn ba ngày trước, y cũng không thể mãi giả ngất, dù sao y không ngừng ăn uống, còn cần phải đi nhà xí hoàn thành bài tiết bình thường, điểm này Thời Yến không hy vọng người khác giúp đỡ, thế là y chỉ đành tỉnh lại. Thời Yến lúc này tuy vẫn có chút suy yếu, thậm chí sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng người Lợi quốc cực kỳ tôn sùng vẻ đẹp bệnh tật của Thời Yến, tiểu đội đi săn không thể luôn nuôi không y, thấy tình trạng Thời Yến đã tốt hơn, liền mang Thời Yến tới thành Bạch Phong.
Từ trấn Điểu Khách đến thành Bạch Phong đại khái chỉ có ba tiếng ngồi xe, tiểu đội đi săn mang theo Thời Yến đến thành Bạch Phong xong, không cho Thời Yến cơ hội nhìn thành phố phồn hoa này một cái, sau khi cho y ăn trưa, liền dẫn y tới trại nô lệ.
Do mấy hôm nay Thời Yến luôn biểu hiện rất ôn thuận, hơn nữa với tình trạng thân thể y, cùng với tật mắt, làm sao cũng không thể chạy thoát khỏi tiểu đội đi săn. Vì thế người tiểu đội rất yên tâm với y, hơn nữa còn đối với y rất ôn hòa. Sau khi bán y cho trại nô lệ, thủ lĩnh tiểu đội đi săn nhận tiền, trước khi đi còn ghé vào tai Thời Yến dặn dò: “Chúng tôi cứu cậu một mạng, bán cậu lấy tiền, coi như triệt tiêu nhau. Tôi nhìn ra được, cậu là người thông minh, sau lưng trại nô lệ này có lai lịch, nô lệ vào đó cũng không nhất định xui xẻo bị xem làm khổ lực, tóm lại đều phải xem vào vận may. Ngoại hình cậu đẹp như thế, lại có đầu óc thông minh, chỉ cần nguyện ý, có lẽ còn có thể được hầu hạ ngự linh sư Kim gia…”
Thủ lĩnh thấy Thời Yến vẻ mặt bình tĩnh, sau khi biết mình bị bán cũng không có biểu cảm gì, lúc này nghe hắn khuyên nhủ xong cũng không có phản ứng gì, lắc đầu quay người đi. Gã không phải lần đầu bán nô lệ, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, đối với gã mà nói đây là giao dịch công bằng, cũng là thủ đoạn sinh tồn của gã, không có gì phải hổ thẹn, thế là gã mang tiền tiêu sái bỏ đi, cùng thành viên khác của tiểu đội trở về chúc mừng hôm nay kiếm được một mớ.
Mà Thời Yến thì nhanh chóng bị người phụ trách trại nô lệ dẫn đi, người phụ trách biết y có tật ở mắt, dứt khoát cầm tay y dắt đi, thái độ vô cùng ôn hòa. Kỳ thật Thời Yến có thể nhìn thấy mặt gã, chỉ là khá mơ hồ, tướng mạo người phụ trách này vô cùng hà khắc, bây giờ lại bày ra vẻ mặt dịu dàng, cũng thật làm khó gã. Nhưng cũng từ khía cạnh này chứng minh giá trị của Thời Yến. Thời Yến không hiểu chỗ nào của mình khiến người phụ trách này vừa lòng, nhưng đối phương tỏ ý tốt, y cũng sẽ không cự tuyệt, đi theo gã.
Cùng lúc này, người phụ trách vừa dắt Thời Yến, vừa bình tĩnh kiểm tra tình huống trong người y, người bình thường không thể tra ra linh lực trong người Thời Yến, ngược lại có thể quan sát được thân thể y suy yếu, vì thế sau khi hiểu sơ về tình trạng y, người phụ trách rất yên tâm.
Người phụ trách trại nô lệ dẫn Thời Yến đi qua một thông đạo, từ nơi này nhìn xuống dưới, có thể thấy phía dưới là các nô lệ bị nhốt lại, dơ bẩn, nam nữ già trẻ đều có, đầu bù tóc rối, tinh thần tê liệt, họ bị nhốt trong lồng sắt, không ít người mặc y phục rực rỡ đứng bên ngoài bình luận, thảo luận giá cả.
Kiếp trước là bình dân sinh sống ở tầng chót, cảnh tượng thế này Thời Yến đã từng thấy qua, khi đó y tràn đầy đồng tình với những nô lệ đó, nhưng không ngờ mình cũng có một ngày rơi vào cảnh ngộ đó.
Người phụ trách trại nô lệ thấy Thời Yến nhìn xuống dưới, ánh mắt không tiêu cự, biết y không nhìn thấy, nhưng lỗ tai có thể nghe được tiếng trả giá bên dưới bèn nói: “Đừng lo, diện mạo cậu đẹp, không giống những nô lệ dưới kia, giá chúng tôi mua cậu khá cao, đương nhiên cũng sẽ bán cậu với giá tốt, mà người có thể mua nổi cậu, khẳng định sẽ không phải là người bình thường.”
Câu này ám thị đủ rõ ràng, Thời Yến nghe thế, không nói gì.
Người phụ trách hiển nhiên từng thấy qua đủ loại người, cũng không đặt phản ứng của Thời Yến vào mắt, gã quen đường quen lối dẫn Thời Yến đi vào một căn phòng: “Thân thể cậu rất suy yếu, tuy khách hàng thích nô lệ gầy yếu mỹ mạo, nhưng thân thể không khỏe mạnh thì không tốt lắm, sẽ có người lo lắng cậu có bệnh. Chúng tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cậu có thể an tâm ở lại đây một thời gian, mỗi ngày đều sẽ có trị liệu sư tới kiểm tra tình trạng cậu, tất cả thay đổi trên thân thể cậu sẽ không thể che giấu chúng tôi. Nghe nói khi cậu ở chỗ tiểu đội đi săn đó vô cùng an tĩnh thành thật, nhìn ra được cậu là người thông minh, chắc hiểu trại nô lệ cường đại cỡ nào.”
Thấy Thời Yến yên tĩnh nhìn mình, người phụ trách lại bổ sung một câu: “Cho dù không hiểu, đại khái cũng có thể nghĩ ra được.” Gã cười với Thời Yến, quay người bỏ đi.
Sau khi gã đi, Thời Yến đứng lên nhìn hoàn cảnh nơi ở sắp tới của mình, một căn phòng rất sạch sẽđơn giản, nhưng nên có đều có, hơn nữa đều là đồ mới, vô cùng tinh tế. Từ những tiểu tiết này có thể nhìn ra trại nô lệ quả thật rất có tiền.
Hiện nay y còn không bằng cả ngự linh sư xích cấp, ngũ cảm tệ hơn quá khứ không ít, nhưng nhạy bén ngự linh sư nên có vẫn có, người khác y chưa tiếp xúc qua nên không biết, chỉ riêng người phụ trách vừa rồi, Thời Yến có thể cảm giác rõ đối phương là ngự linh sư, nhưng có thể đẳng cấp không cao lắm.
Cảm thấy xung quanh không người, Thời Yến vừa kiểm tra tình trạng trong người, vừa nhớ lại những thứ cất trong nhẫn không gian.
Trước khi hôn mê y mang mọi thứ cùng đá luân hồi bỏ vào nhẫn không gian, đã phát hiện không ít linh khí biến mất, rất có thể là khi đối mặt với Thời Ân Thần Quang đã sử dụng mất, trong nhẫn không gian của y còn cất một ít tiền tệ đại lục, bảo khí liệm khí và dược tề cũng còn một chút, Thời Yến lấy làm mừng trước đó y không vì bảo khí và liệm khí không có trợ giúp nào đối với ngự linh sư lam cấp, mà ném nó ra khỏi nhẫn không gian, dù sao hiện tại đẳng cấp của y thấp, trong quá trình hồi phục lam cấp, những bảo khí và liệm khí này là thứ y cần nhất.
Tuy nếu đem bán những thứ trong nhẫn không gian, hoàn toàn có thể chuộc y ra khỏi trại nô lệ, nhưng hiện tại thực lực của Thời Yến quá thấp, sau lưng không có ai che chở, nơi này cách Vĩnh Hằng quốc độ không biết bao xa, thân thể ôm nhiều bảo vật nhưng không có thực lực bảo hộ chúng, chẳng khác nào một con dê chờ mổ, đây cũng là nguyên nhân tại sao y thà bị bán vào trại nô lệ, cũng không nguyện ý để lộ nhẫn không gian.
Linh mạch của y đã hồi phục, linh lực trong người cũng không biến mất, chỉnh đốn tái tạo lại những linh lực này, còn khó hơn tu luyện lại, nhưng một khi làm tốt, y có thể hồi phục thực lực thật nhanh.
Đến tối, quả nhiên có trị liệu sư tới kiểm tra tình huống Thời Yến, chỉ cần thực lực không vượt quá lam cấp, bình thường không cách nào nhìn ra tình trạng của y bấy giờ, nhưng trị liệu sư thì khác, Thời Yến có chút căng thẳng, tình trạng y lúc này rất kỳ quái, một khi bị nhìn thấu, cũng không biết sẽ sinh ra hậu quả nào. Nhưng có thể khẳng định là, trại nô lệ sẽ không thả y đi, ngược lại sẽ tăng mạnh phòng bị với y.
Tới xem cho Thời Yến là một trị liệu sư vô cùng trẻ tuổi, hắn tra qua tình trạng thân thể Thời Yến một lượt, Thời Yến chỉ cảm thấy một luồng linh lực ôn hòa trào vào trong người, sau khi chạy một vòng trong người, rất nhanh đã đi ra, không phát hiện linh mạch của y.
Mà ngự linh sư đối diện sau khi thu hồi linh lực, rõ ràng cảm giác được linh lực trở nên thuần khiết hơn không ít, nhất thời kinh ngạc, nhưng hắn nhìn Thời Yến, không lên tiếng, dùng ánh mắt ám thị người phụ trách trại nô lệ một cái, sau khi dẫn gã ra ngoài, trị liệu sư lập tức kêu lên: “Sách Đồ cậu tìm đâu ra cực phẩm như thế, tuy là người bình thường, nhưng quả thật là tuyệt phẩm song tu!”
Người phụ trách trại nô lệ nghe thế, sờ cằm: “Ồ, quả nhiên có chút khác biệt? Tôi vừa nhìn thấy y đã cảm thấy y không giống người bình thường, nhưng tôi đã kiểm tra qua, y không phải ngự linh sư, luôn cảm thấy y có chỗ nào đó bất thường, hơn nữa còn cho tôi cảm giác rất thích, ha ha…”
“Quả thật là người bình thường, y không phải ngự linh sư, nhưng ngự linh sư đều sẽ thích y.” Trị liệu sư nói, “Linh lực của tôi đi một vòng trong thân thể y, lập tức trở nên thuần khiết không ít, nói thế này đi, tên đó quả thật chính là máy lọc linh lực, thông qua y, có thể khiến linh lực hỗn tạp của bản thân trở nên thuần khiết, điều này đối với tất cả ngự linh sư mà nói, quả thật là nằm mơ cũng cầu. Tuy mắt y mù, nhưng lại có diện mạo hợp miệng, thân thể lại có tác dụng tốt như thế, tôi chỉ dùng linh lực đi một vòng trong người y đã có hiệu quả này, nếu song tu với y…” Trị liệu sư nói, trên mặt lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.
Sách Đồ nghe thế cười hề hề: “Yên tâm, sau này mỗi tối anh đều có cơ hội kiểm tra tình trạng của y, còn về song tu thì đừng mơ, tiệc mỗi năm một lần của trại nô lệ sắp tới rồi, lần trước đang rầu không tìm được thứ gì làm tiết mục áp chót, người này rất được… anh nói kỹ hơn tình trạng thân thể y đi, tôi muốn căn cứ vào đó để chỉ định một vài phương châm bồi dưỡng…”
Hai người nói, chậm rãi rời đi, mà Thời Yến ngồi trong phòng, thấy họ không trở lại, hiển nhiên ải này đã thông qua, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi lúc trị liệu sư kiểm tra tình trạng thân thể y, linh lực ẩn náu trong người cư nhiên tự động phản ứng, suýt nữa nuốt chửng linh lực trị liệu sư để lại, cũng may Thời Yến khắc chế được, thấy trị liệu sư tựa hồ không có phản ứng gì, y mới yên tâm.
Tình trạng thân thể y lúc này vô cùng quái dị, thế giới này còn chưa từng xuất hiện chuyện linh mạch bị phế rồi tái tạo lại, cũng chưa từng xuất hiện chuyện linh lực bị chém đứt toàn bộ tản loạn khắp nơi trong cơ thể, y là tiền lệ đầu tiên, chỉcó thể dựa vào cảm giác của bản thân để phục hồi.
Tối hôm đó Thời Yến đã lập tức bắt đầu thử phục hồi lại, y đoán chừng, nếu có thể hồi phục tới thanh cấp trong thời gian ngắn, muốn ly khai sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu thật không được lục cấp cũng miễn cưỡng chắp vá, chỉ là hiện tại y còn không bằng cả xích cấp, tối nay là lần đầu tiên bắt đầu khôi phục, mà y cần căn cứ tiến độ khôi phục tối nay để phân tích tiếp theo nên làm gì.
Động tác của Thời Yến cẩn trọng lại cẩn thận, từng chút một bắt đầu chắp vá lại linh lực hỗn loạn trong người.