Cơ ngực căng tràn sức sống của đàn ông, cơ bụng săn chắc rắn rỏi!
Tất cả đều lần lượt hiện ra trong đầu cô, nhịp tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Kiếp trước sau khi cô trở về nhà họ Tô, đã bị nhà họ Tô và Bùi Thiên Nghĩa dùng đủ mọi cách để tẩy não, khiến cô như bị mỡ heo làm mờ mắt, không những không thấy được cái tốt của Tần Tranh Vanh, còn khăng khăng một lòng với tên cặn bã Bùi Thiên Nghĩa.
Nhà Tần Tranh Vanh ở cùng một đội sản xuất với ông nội, hồi nhỏ, cô một mình vào núi giúp ông nội hái thuốc, Tần Tranh Vanh sẽ đi theo cô từ xa.
Cô biết anh muốn bảo vệ cô.
Chỉ là chưa kịp đến tuổi dậy thì Tần Tranh Vanh đã đi lính.
Đến khi Tần Tranh Vanh trở về, cô đã một lòng một dạ lao vào Bùi Thiên Nghĩa, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy cái tốt của anh nữa.
Hôm nay Tần Tranh Vanh nghe nói cô đính hôn, cố ý đến tặng quà, kết quả lại bị nhà họ Tô tính kế!
Tô Kiều nhìn những đóa hoa mai đỏ rực trên ga giường.
Cô vội vàng thay ga giường, lúc này không thể giặt được, cô chỉ có thể dùng một cái bọc riêng bọc lại rồi ném vào không gian.
Thay ga giường mới, cô thoải mái nằm trên giường, dưỡng thần cho hành động tối nay.
Trong lúc đó, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lật người, trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.
Sau đó lại nghe thấy tiếng cãi nhau của nhà họ Tô ở bên ngoài, cô đều không để ý.
"Tô Đại Vĩ, đó là hai nghìn tệ, còn có mấy trăm cân tem phiếu lương thực, tem phiếu vải, còn có đủ loại tem phiếu công nghiệp!
Ông cứ vậy trả lại cho con nhóc chết tiệt đó thì Nhan Nhan phải làm sao?
Tôi hỏi ông tiền của hồi môn của Nhan Nhan lấy ở đâu!" Trần Quế Anh còn để lại dấu tay trên mặt, mặt đen như đít nồi tức giận chất vấn Tô Đại Vĩ.
Tô Nhan Nhan ngồi bên cạnh Trần Quế Anh, đáng thương kéo kéo góc áo Trần Quế Anh: "Mẹ, mẹ đừng giận cha nữa.
Con! con có thể không cần của hồi môn! "
Tô Nhan Nhan vừa nói ra lời này, Trần Quế Anh lập tức đau lòng không chịu được: "Sao có thể được? Con gái về nhà chồng mà không mang theo chút của hồi môn, ở nhà chồng sẽ bị người ta coi thường, sẽ bị bắt nạt!"
Lúc này bà ta hoàn toàn không nhớ Tô Kiều mới là con gái ruột của bà ta, mà bà ta chỉ tính cho Tô Kiều hai cái chăn bông cũ rồi đuổi người ta đến nhà họ Bùi.
Tô Đại Vĩ nhíu mày, lời Trần Quế Anh nói cũng có lý.
Tô Kiều là một cô gái quê mùa, có mang theo của hồi môn hay không cũng không sao.
Nhan Nhan mới là người mà họ nâng niu trong lòng bàn tay, khi lấy chồng nhất định phải mang theo của hồi môn hậu hĩnh, xuất giá phải thật long trọng.
Lúc này Tô Kiến Quân lên tiếng: "Cha, mẹ, không sao đâu, tiền lương sau này của con đều để dành cho Nhan Nhan.
Con sẽ nói với anh cả và anh ba, chúng con cùng để dành, không lâu nữa sẽ có thể để dành cho Nhan Nhan một khoản của hồi môn hậu hĩnh!"
Trần Quế Anh lập tức trừng mắt nhìn Tô Kiến Quân: "Con nhóc chết tiệt Tô Kiều kia có sẵn ở đó, các con để dành cái gì?
Các con không cần lấy vợ à?"
"Nếu như lúc trước chúng ta không bế nhầm con thì người mà ông cụ nhặt về phải là Nhan Nhan, những thứ ông cụ để lại phải thuộc về Nhan Nhan, dựa vào đâu mà con nhóc chết tiệt kia chiếm giữ?" Trần Quế Anh trợn mắt, gân cổ hét lên như một con gà mái gáy.
Tô Đại Vĩ nhíu mày, quát khẽ: "Được rồi, những chuyện mà đàn bà các người có thể nghĩ ra thì tôi lại không nghĩ ra được sao?
Tôi để nó ở lại thêm một đêm, chẳng phải là để âm thầm lấy lại những thứ đó cho Nhan Nhan sao?"
"Thằng hai, con lại đây.
" Tô Đại Vĩ vẫy tay, gọi Tô Kiến Quân đến trước mặt: "Tối nay, con! "
Tô Kiến Quân nghe càng lúc càng sáng mắt.
Cuối cùng, gã không khỏi giơ ngón tay cái về phía Tô Đại Vĩ: “Cha, gừng càng già càng cay, cha vẫn lợi hại nhất!
Con đi làm ngay!"