Trọng Sinh Niên Đại Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Con Làm Giàu


Thôn dân vây xem thấy động tác này của cô, không khỏi trào phúng, định làm cái này? Vừa rồi Tiêu Bắc ấn lâu thế mà có tác dụng gì đâu!
Sau khi Tô Kỳ ấn vài cái, cô tiếp tục cởi quần áo Tiểu Đậu Tử ra.

“Cô định làm gì vậy?” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Bắc cũng nói lên cơn giận ngập trời của anh lúc này.

Thật ra, khi nhìn khuôn mặt xanh trắng của Tiểu Đậu Tử, hy vọng cuối cùng trong lòng anh đã tan biến.

Mà người phụ nữ này ngay cả thể diện cuối cùng của Tiểu Đậu Tử cũng không cho.

Anh hận cực kỳ -- nếu như lúc ấy rơi cô xuống nước mình không cứu thì tốt rồi.

Như vậy, Tiểu Đậu Tử cũng sẽ không bị người phụ nữ này hại chết.

Tô Kỳ thấy anh lại bẻ tay mình, cô trực tiếp hất ra, “Đừng làm phiền tôi.


Lúc cô chuyên tâm cứu người, khí thế vẫn rất đủ.

Cô nhanh chóng lột sạch áo Tiểu Đậu Tử ra.


Sau đó ngón tay của cô ấn huyệt vị lạnh lẽo trên thân thể Tiểu Đậu Tử vài cái, lại lật cậu lại ấn mấy huyệt vị trên lưng…
Mọi người nhìn thấy cô chà đạp thi thể Tiểu Đậu Tử như vậy, một đám người lại càng tức giận.

“Thật quá đáng, người phụ nữ này sao lại ác độc như vậy?”
Lúc bọn họ định lôi đồ phụ nữ ác độc này đi thì Tiểu Đậu Tử đột nhiên ho khan.

Mắt ai nấy đều trừng to, bọn họ không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt này.

Sống, còn sống?
Sao có thể như vậy được? Chính mắt bọn họ nhìn thấy mặt Tiểu Đậu Tử đều là màu xanh tím, hiển nhiên là dáng vẻ người chết.

Tô Kỳ ấn thêm lúc nữa, sau đó mới khiến Tiểu Đậu Tử ho hết nước trong bụng ra.

Nhưng cậu vẫn chưa mở mắt.

Tô Kỳ nhìn về phía người đàn ông đang run rẩy, nói: “Anh còn thất thần làm gì? Mau ôm người về nhà trước.



Nhờ vào tiếng hét này của cô, Tiêu Bắc mới hoàn hồn lại, anh vội vàng cởi quần áo ướt nửa người ra, sau khi bọc Tiểu Đậu Tử lại nhanh chóng ôm lấy cậu chạy về nhà --
Tô Kỳ lắc lắc cổ tay phát đau của mình một cái, phía trên có một vòng dấu tay đen thui, có thể thấy lúc trước lực tay của người đàn ông kia lớn đến mức nào.

Còn cổ nữa, chắc cũng xanh một vòng rồi.

Tay của người đàn ông này mạnh thật.

Nhìn nơi hoang vắng này, tâm trạng của Tô Kỳ trở nên tồi tệ.

Cô mang theo ánh mắt khiếp sợ của thôn dân, trực tiếp đuổi theo người đàn ông khập khiễng chạy phía trước.

Nhà của Tiêu Bắc hơi lệch, nhưng cách bờ sông cũng không xa lắm.

Chỉ đi vài phút đã đến nơi.

Tô Kỳ không để ý đến tiểu viện đổ nát chỉ có bốn bức tường này.

Cô trực tiếp chỉ vào nhà rồi nói với người đàn ông: “Anh đặt thằng bé lên giường, trước tiên cởi hết quần áo nó ra, sau đó đi đun chút nước nóng lau cho nó một chút! Đúng rồi, đun nhiều vào.


Bởi vì cô cũng muốn tắm rửa.

Lần này có lẽ bởi vì cô cứu sống được Tiểu Đậu Tử, cho nên sắc mặt Tiêu Bắc tốt hơn rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận