Trọng Sinh Niên Đại Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Con Làm Giàu


Đối với phân phó của cô, anh không nhiều lời trực tiếp đi chấp hành.

Tô Kỳ nhìn anh nhanh chóng cởi quần áo cho Tiểu Đậu Tử, cô ra khỏi căn phòng này.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cô trở lại phòng của mình.

Sau khi nguyên chủ kết hôn với Tiêu Bắc, hai người bọn họ không ở cùng một chỗ, Tô Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu vừa xuyên đến đã phải ngủ cùng nhau -- độ tiếp thu của cô thật sự không cao như vậy.

Sửa sang lại một vài ký ức của nguyên chủ, nhìn căn phòng này ngoại trừ một giường ra thì không còn thứ gì khác, cô không khỏi thở dài.

Sau này, cô sẽ bắt đầu cuộc sống nghèo nàn và lạc hậu này.

Suy nghĩ vui vẻ trong đau khổ - - sự việc còn chưa đến mức tồi tệ.

Dù sao, cô đã cứu sống thằng bé.


Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói trầm đục của Tiêu Bắc: “Nước sôi rồi!”
Tô Kỳ hít sâu một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, xong xuôi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa vén tấm rèm nặng nề lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Tiêu Bắc.

Cô không hiểu tại sao ánh mắt của người này vẫn còn sát khí thế.

Tốt xấu gì cô cũng cứu được Tiểu Đậu Tử kia rồi không phải ư?
“Tôi nhắc lại, tôi không đẩy Tiểu Đậu Tử, mặc dù tôi không tốt tính lắm, nhưng cũng không phát rồ đến mức giết một đứa trẻ.


Ánh mắt Tiêu Bắc không thay đổi, “Không phải cô muốn ly hôn sao, tôi đồng ý.


Mặc kệ Tiểu Đậu Tử có phải do cô đẩy hay không, nếu cô không muốn ở lại, để cô đi thì tốt hơn.

Anh không muốn Tiểu Đậu Tử gặp nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, anh làm gì có mặt mũi để gặp lại chiến hữu của mình chứ!
Tô Kỳ: ?
Không phải bị bóp cổ thì là bị ly hôn.


Không một xu dính túi, cô đi đâu được?
Trở về đại viện cho thanh niên trí thức kia ư? Không, cô không muốn.

“Tôi không ly hôn.

Tôi vừa mới kết hôn với anh không bao lâu đã ly hôn, mặt mũi tôi phải để ở đâu? Cho dù có ly hôn đi nữa, cũng không phải bây giờ.


Tiêu Bắc vì lời nói của cô mà ánh mắt càng lạnh hơn.

Trong lòng Tô Kỳ nhảy dựng, tên đàn ông này rất có cảm giác áp bách.

Hai tròng mắt Tiêu Bắc tối sầm nhìn cô vài giây, sau đó dời tầm mắt đi.

Ánh mắt Tô Kỳ quét quanh viện tử hoang vu đổ nát một vòng, ngạc nhiên trước cảnh nghèo khó này.

Bốn bức tường xung quanh có chút bong tróc, còn cái cửa nhà rách nát kia, cô cứ cảm giác chỉ hơi dùng sức đã có thể để nó đi chầu trời.

=))
Điều an ủi duy nhất chính là cái sân coi như sạch sẽ.

Đây, đây sẽ là nơi cô sống sau này ư?
Trong lòng cô lập tức buồn bã, về sau có phải cô sẽ nghèo chết hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận