Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian


Sau khi suy nghĩ, Trần Di lấy ra một hộp thịt ăn cơm trưa.

Cơm với bánh bao nhồi thịt cải trắng vẫn là ngon hơn nhiều.

Bởi vì lấy thịt ra khẳng định không tiện, nếu nói là mấy cái đồ hộp mang theo cũng không sao, nhưng mà ai lại giấu trong người suốt ngày chứ, thế này càng kỳ là hơn đấy.

Cho nên không thể lấy thịt ra được.

Khó quá đi!Đang định băm cải trắng,Trần Di nghe thấy tiếng ai đó đi tới.

Sân đầy tuyết, khi dẫm lên sẽ có tiếng "cạch cạch".

"Anh Thành! Anh có ở nhà không?" Một giọng nữ truyền đến, người cũng đã tới trước cửa.

Trần Di chân tay luống cuống, đại đội trưởng đã nói không thể để ai nhìn thấy cô.

Hiện tại đào đâu ra chỗ trốn bây giờ.

Khi cô đang ngây người, cánh cửa đã được mở ra.

Người bên ngoài là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, diện mạo thanh tú, thắt bím tóc hai bên.

Lúc này, cô ta nghi ngờ nhìn vào trong nhà, không có ai?Đi thêm vài bước vào trong, thật sự không có ai trong phòng.

Vậy tại sao không khóa cửa?Cô ta nghi ngờ bước ra khỏi nhà, sau đó càng đi càng xa.


Trần Di đứng bên cửa sổ nhìn người đi xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May mà cô phản ứng nhanh tiến vào không gian, không thì cô đã bị phát hiện.

Cứ trốn vào trong không qian cũng không phải cách quá tốt.

Ai mà nhìn thấy có mà truyền đi toàn thôn trên xóm dưới.

Giữa trưa Hạ Minh Thành cõng theo bó củi lớn về nhà, nhìn thấy khói từ xa bốc lên, hắn cảm thấy trong nhà có thêm người cũng phải chuyện xấu.

Nữ thanh niên trí thức kia khá siêng năng, phụ giúp hắn nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lại còn nấu rất ngon.

Trong lúc suy nghĩ, hắn đã tới phòng bếp đem củi đặt vào góc tường.

Trần Di thấy hắn trở lại, nói: "Rửa tay trước hẵng ăn cơm.

"Hôm nay, cô làm bánh bao hấp nhân cải trắng và thịt, với sủi cảo.

Thứ này tuy không ngon bằng có nhân thịt, nhưng so với bánh bột ngô còn ngon hơn mấy lần, nhìn bàn ăn mà cứ như là sơn hào hải vị vậy.

Hạ Minh Thành nghe lời đi rửa tay rửa mặt, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn ăn.

Nhìn thấy sủi cảo kia hắn sửng sốt một lúc, đây chính là bột mì tinh đấy, cái này ở đâu ra?Lúc trước trở về Hạ Minh Thành chỉ mua 50 cân gạo, hắn ăn rất nhiều, giờ còn lại mấy lương thực phụ kia.


Ở nhà không thể so với đơn vị, đồ ăn thức uống đều rất đơn giản.

“Đây là bột mì tinh?” tuy là hắn hỏi, nhưng hắn chắc chắn rằng đó là đồ của người khác.

Trần Di gật đầu, "Đúng vậy, ta chính là muốn ăn cái này, anh đừng khách sáo làm gì.

"Nói xong, cô gắp sủi cảo cắn một miếng, miệng bóng nhẫy ! Hạ Minh Thành thấy thế không khỏi nuốt nước bọt, mấy thứ này trông rất ngon a.

Bất quá vừa rồi nghe thấy lời đó của Trần Di, hắn cũng hiểu ít, chắc chắn là sợ hắn có gánh nặng trong lòng, liền nói muốn ăn món này.

“Cảm ơn, vậy tôi liền không khách sáo nữa.

” hắn cười, cầm đũa lên ăn.

Trần Di cười cười không nói, sống ở nhà người khác tóm lại là thiếu nhân tình, cho hắn ăn chút gì đó là được.

“A?” Hạ Minh Thành căn một cái sủi cảo liền cảm thấy không thích hợp.

Hắn quay đầu nhìn Trần Di, sau đó lại cầm một cái bánh bao lên.

Cắn xuống một nửa nhìn vào bên trong xem xét, những miếng nhỏ màu hồng đã thu hút sự chú ý của hắn.

“Đây là cái gì?”Trần Di đạm nhiên trả lời: "Thịt hộp nha, tôi không có thịt lợn, lại muốn ăn thứ này, liền lấy một hộp trong hành lý ra.

"Tuy hương vị không ngon bằng bánh bao hấp nhân thịt lợn thật nhưng còn tốt hơn ăn bánh bao chay.

.

.

.

(hết chương này).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận