Trần Di chẳng còn tâm trạng ăn uống, nói thẳng: "Đồng chí Hạ Minh Thành, người nữ nhân tên Vương Xuân Lệ vừa rồi đã nhìn thấy tôi ở đây, nếu cô ta ra ngoài nói bậy thì sao?"Kỳ thật Trần Di có chút không hiểu hắn, rốt cuộc là hắn đem người đi mà còn không giải thích rõ ràng.
Cô cũng có thể đoán rằng Vương Xuân Lệ này hẳn là có ý Hạ Minh Thành.
Đã thế lại còn chọc tức người ta, nếu Vương Xuân Lệ nóng não, ở bên ngoài nói lung tung, kia hai người bọn họ không phải xong đời sao.
Minh Thành trầm mặc không nói, một lát sau ăn xong mọi thứ, mới nói: "Không tính là chọc tức cô ta, cô ta cũng sẽ không nói bậy.
"Theo sự hiểu biết của hắn, Vương Xuân Lệ vốn dĩ chính là miệng rất thiếu đòn, ngày thường nhìn thấy liền chán ghét.
Nếu bị nói ra hoàn toàn là trong dự liệu của hắn.
Cho nên đối với cái bom hẹn giờ kia, phải hạ mình xuống, Hạ Minh Thành cảm thấy như vậy thực sự không đáng, phiền phức!Trần Di không biết nhân phẩm của người kia, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Hạ Minh Thành, cô không nói gì nữa.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, hiện tại tranh luận đã không có ý nghĩa.
Cô đi qua thu dọn chén đũa, vừa rồi ăn mấy cái sủi cảo, bây giờ ăn cũng không ngon.
“Cô không ăn sao?” Hạ Minh Thành thấy cô thu dọn đồ đạc, hơi kinh ngạc.
Cơm còn chưa ăn xong đâu, đã thu dọn rồi?Tay chân Trần Di không dừng lại, tiếp tục thu dọn bát đũa, nói: "Tôi không đói, chán ăn rồi.
"Nghe vậy, Hạ Minh Thành chớp chớp mắt, sau đó lâm vào trầm tư.
Trần Di đang rửa bát trong bếp, quay sang thấy người đàn ông thấy người đàn ông đã mặc áo khoác đi ra ngoài.
Tôi vừa định hỏi đi đâu thì nhận ra mình hỏi nhiều như vậy để làm gì?Người ta muốn làm gì thì làm, bản thân còn cần báo cáo sao?Nghĩ vậy, Trần Di tiếp tục rửa bát, sau đó trở về phòng khóa cửa lại, nằm trên giường chuẩn bị chợp mắt.
Cô đã không ăn gì vào buổi trưa, bây giờ có thể ngủ chút.
Gần đây cô và Hạ Minh Thành đã ở chung một mái nhà, ban ngày cô sẽ không dễ dàng tiến vào không gian.
Không may bị phát hiện không có ở trong phòng, thật khó giải thích.
Đang ngẩn ngơ, Trần Di nghe thấy tiếng người mở cửa, cô không nghĩ nhiều, hẳn là Hạ Minh Thành về nhà.
Cô không biết liệu hắn có giải quyết được vấn đề hay không.
…Hạ Thục Vân tính là thử đẩy cửa vào, kết quả không mở được.
Cô đi vào phòng ngủ chính, ngồi bên chiếc giường đất.
"Minh Thành, sao lại thế này a? Ta nghe lão Vương nhà Xuân Lệ nói, ngươi mang về một cái cô nương?”Hạ Minh Thành vẻ mặt buồn bực, quả nhiên vẫn là vô dụng, sau khi đi ra ngoài liền phát hiện có không ít người chỉ chỏ hắn.
Trên đường tình cờ gặp cô cô hắn, cho nên cùng nhau về đây.
“Quên đi.
” Hắn thở dài, hiển nhiên là không muốn nói đến chủ đề này.
Hạ Thục Vân rất có hứng thú, lập tức nói: "Minh Thành, chuyện này đưa về nhà này, đó chính là muốn kết hôn.
Tuy rằng ta là cô cô của ngươi, nhưng ta cùng cha ngươi có quan hệ rất tốt, ngươi có thể tin tưởng để cho ta xử lý tốt chuyện này.
"Cô biết tình huống gia đình Hạ Minh Thành, chô nên luôn muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Nhưng mà ánh mắt tiểu tử này quá cao, không có ai phù hợp.
Tuy rằng ăn tết mới 22 tuổi, ở một mình làm sao mà tốt hơn sống hai người chứ?Quan tâm lẫn nhau là được, nếu không thì chẳng ai yên thân.
Hạ Minh Thành càng giật mình hơn khi nghe thấy câu nói đó, "Cô à, cô đừng nói bậy a, ta cùng người ta căn bản không thân.
"Chuyện này sao tiến triển nhanh vậy, ngay cả cô cô hắn cũng muốn tác hợp chuyện này?Tuy nói Trần Di lớn lên xinh đẹp, nhưng lại là một thanh niên trí thức, vạn nhất mà quay về thành phố, kia không phải sẽ bỏ hắn sao.
Hạ Thục Vân tò mò nhìn hắn, "Nàng ta trông khó coi sao?"Hạ Minh Thành lắc đầu, trong đống người hắn từng gặp qua cô chính là người đẹp nhất.
Cũng là vì người ta quá đẹp, hắn càng không có nghĩ tới chuyện này.
Mời bạn đọc đón đọc bộ truyện mới mà nguyenna edit(hết chương).