Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian


Thịt ở đâu ra?Chẳng lẽ, buổi chiều Hạ Minh Thành đi ra ngoài mua thịt sao?“Ăn đi, tôi làm thịt dê viên cùng củ cải, cũng không biết cô có ăn được thịt dê hay không.

” Hạ Minh Thành đưa cho cô một chén canh.

Nhìn thấy trong bát toàn là thịt viên, không có củ cải thái nhỏ, Trần Di có chút cảm động.

Cô không phải là kẻ ngốc, cô biết thịt quý giá như thế nào ở thời này.

Cô đến đây đã gần mười ngày, Hạ Minh Thành không chỉ lấy ra thịt lợn mà còn có cả làm thịt dê nữa.

Ăn xong, Hạ Minh Thành nghĩ nghĩ, ngăn cô lại.

“Đồng chí Tràn Di, hôm nay Vương Xuân Lệ đã nói với toàn đại đội việc hai chúng ta sống chung một nhà, khả năng hiện tại tất cả mọi người đều đã biết.

” Giọng điệu hắn bất lực.

Trần Di tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng nằm trong dự liệu của cô.

Dù sao thì trước đây cô cũng đã từng nghĩ tới, bây giờ chuyện đã xảy ra cũng không thể tránh khỏi.


“Không quan trọng, chúng ta không liên quan gì đến nhau, tôi cũng không sợ người ta bàn tán.

” Cô không quan tâm đến điều này, tương lai sẽ phát triển cô cần gì phải sợ.

Hạ Minh Thành do dự muốn nói lại thôi, hắn biết Trần Di khả năng không có chút ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, nói nhiều cũng vô dụng.

Sáng hôm sau, Trần Di vừa ngủ dậy liền nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện.

Cô đẩy cửa bước ra, không phải Phương Hiểu Lệ sao?“Trần Di, cậu không sao chứ?” Phương Hiểu Lệ vội vàng chạy tới đây xem cô, nói: “Hiện tại trong đội có rất nhiều tin đồn, cậu đừng đi ra ngoài.

”Những người phụ nữ dưới nông thônăn nói khó nghe cái gì cũng nói được.

Cô nghe thấy được có chút mặt đỏ tai hồng, rất muốn phát hỏa.

Có thể đoán trước được, nếu Trần Di mà nghe thấy, e rằng cô ấy sẽ nhảy dựng lên như sa nhân*.

* Sa nhân là hạt của quả cây sa nhân, gồm 16 loại nhưng điển hình là xanh, đỏ, tím.

Ý chỉ mặt mày thất thường.

Sự quan tâm đột ngột này khiến Trần Di có chút bối rối.

Nhưng nhớ lại những gì Hạ Minh Thành nói với cô ấy ngày hôm qua, cô cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Không sao đâu, tớ không quan tâm.

” Cô mỉm cười an ủi người đối diện.

Cô thực cảm ơn vì Phương Hiểu Lệ có thể để ý đến chuyện của cô, mặc kệ thế nào đây cũng là cảm tình dành cho nguyên chủ, nhưng cô rất vui nha.

Phương Hiểu Lệ nhìn cái người vô tâm vô phế* kia, cô không khỏi lo lắng nói: "Trần Di, đây không phải chuyện nhỏ.

Nếu có người đến quấy rầy cậu thì sao? Bị người khác chỉ trỏ cũng là một vấn đề lớn.


"* * Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế : Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

Cô ấy để tay lên ngực tự hỏi bản thân, chính mình cũng không chịu nổi chuyện như vậy.

Nếu cô là cái người bị nói kia, còn không bằng thu dọn đồ đạc nhanh chóng về nhà.

Nhìn thấy cô như vậy, Trần Di quay sang nhìn Hạ Minh Thành, hắn cũng có vẻ nghiêm túc.

“Tôi đã biết.

” Cô gật đầu.

Biết thì làm được gì? Sự tình đều đã xảy ra rồi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đau đầu một hồi.

Phương Hiểu cầm lấy tay cô, nói: "Trần Di, đừng lo lắng, tình huống cụ thể chúng ta đều biết, cứ để đại đội trưởng lên tiếng giải thích.

"Nghe được những lời an ủi này, Trần Di không nói gì, chuyện này chỉ sợ hơi khó.

Nếu là thật sự đơn giản như vậy cthì tốt quá.

Phương Hiểu Lệ chuyển chủ đề, nói về những sự kiện gần đây ở điểm thanh niên trí thức.


Bây giờ, ngoài việc lên núi nhặt củi, cơ bản mọi người đều ở nhà.

Mùa đông chính là miêu đông*, không thể trồng rau.

*ý là lười, không có việc gì làm! Phía Đông Bắc không giống phía Nam, có thể trồng được mấy mùa lương thực.

Mọi người không có việc gì làm, liền thích đọc những cuốn tiểu thuyết bị cấm.

Phương Hiểu Lệ trước đây không dám xem, nhưng bây giờ nghe họ kể, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Cũng chỉ là nói trước mặt Trần Di, những người khác cũng không biết.

Trần Di cười nói: "Cậu a, những cái đó chỉ để giết thời gian thôi, về sau đừng nghĩ xem nữa.

Hiện tại không cho xem chính là có nguyên nhân, đừng bởi vì nó mà bị phạm tội.

"(HẾT CHƯƠNG).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận