Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian


Trần Di nghe xong không nói nữa, đại đội trưởng nói đúng, nếu mình có nói, người ta trên mặt cũng chỉ đồng ý.

Này vẫn là do đại đội trưởng, bằng không làm gì có ai thích nói cái gì thì nói? Sau lưng có nói hay không chỉ cần không nói trước mặt là được.Hạ Minh Thành nghĩ nghĩ, nói: "Lý thúc, nếu không ta đi sang bên cô cô xem sao, trước không thể ở cùng nhau nữa, ta đưa đồng chí Trần Di sang nhà cô cô ở tạm." Mọi chuyện đã phát sinh hiện tại làm như vậy cũng vô dụng, nhưng hắn thật không nghĩ ra cách tốt hơn.Lý Thanh Lâm lắc đầu, "Minh Thành, ngươi gửi Tiểu Trần đến chỗ của cô ngươi sẽ chỉ làm cho tin đồn thêm tồi tệ." Hắn biết quá rõ mấy con mắt nhòm ngó trong thôn với cái mồm kia nữa.

Chỉ sợ đến lúc đó càng bôi càng đen chỉ có Trần Di là chịu thiệt thôi.Trần Di hơi ngạc nhiên khi nghe cuộc trò chuyện của họ, sẽ không nghiêm trọng như vậy? Thật ra cô ít nhiều cũng biết sự lợi hại của mấy lời đồn đãi, chỉ là ở cái thời đại này nó còn đáng sợ hơn.Cả ba người đều trầm mặc, không ai lên tiếng.Một lúc sau, Lý Thanh Lâm thở dài, " Trước như vậy đi, trở về ta sẽ cùng người trong đại đội nói một tiếng." Mặc kệ có hữu dụng hay không, vẫn là nên nói rõ ràng.Nhìn hắn rời đi, Trần Di nghĩ tới đây liền cảm thấy có chút ngốc.


Dù sao cô cũng chưa từng để ý đến chuyện kết hôn, làm gì lại sợ mấy lời đàm tiếu.

Nhưng Hạ Minh Thành thì khác, hắn ta phải kết hôn.Bởi vì cô sống ở đây, lại còn xảy ra những chuyện này, kỳ thật Trần Di trong lòng rất áy náy.

Dù sao kia cũng là người giúp đỡ mình, bằng không ai nguyện ý có nhiều hơn một người ở trong nhà đâu?“Đồng chí Hạ Minh Thành, tôi thật sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.” Trần Di cúi người sâu xuống.Chuyện này bắt nguồn từ cô, cô phải xin lỗi người ta.Thấy cô như vậy, Hạ Minh Thành vội vàng đỡ cô dậy, "Cô làm gì vậy?"Vốn dĩ chính là vì mặt mũi của Lý Thanh Lâm mà hắn mới thu nhận Trần Di, bây giờ loại chuyện này không phải ai cũng muốn nhìn thấy.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, vậy không có gì để truy cứu cả.Trần Di không phải là người không hiểu đạo lý, đó là lý do tại sao cô xin lỗi.

Hai người cả buổi chiều không nói chuyện, buổi tối tiện ăn chút gì xong liền từng người đi ngủ.Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, bên ngoài đã ồn ào.

Trần Di mặc quần áo xong đi ra nhìn thấy một số người đang đứng ở cửa.

Mà Hạ Minh Thành đứng trước che những người này lại, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn."Ai? Ra rồi!"Cô không biết ai đã hét lên, tất cả mọi người bên ngoài đều đồng loạt nhìn Trần Di."Đây là cô nương kia?"“Lớn lên còn khá xinh đẹp.”"Minh Thành có phúc khí a, có tức phụ mà cũng không nói một tiếng.""Không tệ."Tức phụ……Trần Di vẻ mặt ngốc, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Minh Thành.Hạ Minh Thành vội nói: "Không phải như vậy!"" Cái gì không phải a? Minh Thành, hai ngươi đều đã ở chung rồi, có chuyện gì, ngươi định lừa tiểu cô nương nhà người ta sao?" Đại thẩm đứng bên cạnh không vui.“Đúng rồi, ngươi không thể làm vậy!” Những người khác sôi nổi phụ họa.Tại sao mọi chuyện càng ngày càng hỗn loạn?Hạ Minh Thành bất lực, cái miệng này của hắn không thể so được mấy miệng kia.


Cũng may là đại đội trưởng kịp thời đến đuổi bọn họ đi về.Lý Thanh Lâm sắc mặt có chút khó coi, bây giờ cũng không có ai nghe hắn nói.

Đúng như hắn đoán trước đó, mọi người đều ngoài mặt đáp ứng, sau lưng thì vô tổ chức.Mấy người kia tới cũng là xem hai người trẻ có sống tốt không, nếu nói khó nghe quá cũng ảnh hưởng không tốt.

Hai người khác giới sống chung với nhau ở vùng nông thôn phong kiến như này, hoặc cưới nhau hoặc là bị người đời phỉ nhổ.

Nếu cứ như lúc trước hai người sống trong nhà sinh hoạt cũng sẽ không ai biết thì tốt.Nhưng mà nhiều ra ngoài ăn nói quá khó nghe.


Suy nghĩ một hồi, hắn bước tới gần Trần Di, "Tiểu Trần à, ta cùng cô nói vài lời."Trần Di gật đầu, nhìn vẻ mặt người này liền biết sự tình không tốt lắm.Hai người vào nhà, Hạ Minh Thành đi lấy củi chuẩn bị nhóm lửa.

Trong phòng quá lạnh, Lý Thanh Lâm ngồi trên mép giường, xoa xoa tay để giữ ấm, chậm rãi nói: "Tiểu Trần à, cô đại khái cũng biết chuyện đã xảy ra hai ngày nay đi.

Ta hiện tại có một kiến nghị, không biết cô nghĩ như thế nào."Trần Di nhìn hắn một cái liền hiểu cái ý nghĩ kia."Đại đội trưởng, ngài là muốn nói tôi kết hôn với đồng chí Hạ Minh Thành?"(hết chương này).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận