Kỳ thật, trong khoảng thời gian này, điểm thanh niên trí thức này đã thuận lợi đem Phương Hiểu Lệ cô lập.
Nếu cô rời đi, bọn họ có thể tiếp tục không lui tới sao, rốt cuộc thì bọn họ cũng phải ở đây lâu dài, Phương Hiểu Lệ ở một mình không được.
Trong trường hợp đau đầu, ai đó có thể giúp gọi bác sĩ hoặc người tới hỗ trợ.
Phương Hiểu Lệ cũng biết cô làm vậy vì tốt cho mình, nhưng cô luôn cảm thấy nhóm thanh niên trí thức này thật ấu trĩ.
Cái gì cô lập người khác, đều là trò của học sinh tiểu học làm, thực sự nhàm chán.
Bất quá bây giờ chỉ còn mình cô, Trần Di đi rồi, cô cũng phải tiếp xúc với những người khác.
“Yên tâm đi, cậu về sau sẽ sống tốt hơn.
” Cô thở dài.
Vốn dĩ là có một phòng đơn ba người, các cô ấy sẽ sống chung đi?Đương nhiên, không có chuyện người ta muốn chen chúc, cô càng thoải mái khi ở trong phòng một mình.
Trần Di không nói gì, gật đầu rồi đi thu dọn đồ đạc.
Sáng hôm sau, sau khi hai người ăn xong, Phương Hiểu Lệ đưa cho cô một bao lì xì.
"Chúng ta từ nhỏ đã ở bên nhau, cậu kết hôn tớ cũng không có gì nhiều.
Hiện tại tớcũng không lên được công xã, cho nên chỉ có thể đưa cho cậu một cái phong bao lì xì.
" Phương Hiểu Lệ phong bì vào tay cô.
Trần Di vốn dĩ không muốn, ở đây phải dùng rất nhiều tiền rồi.
Nghe lời cô ấy nói, còn có điều kiện gia đình Phương Hiểu Lệ cũng tốt, cô đành chấp nhận.
Về sau nếu có cơ hội cô sẽ giúp cô ấy một tay, không uổng công người ta đối xử tốt với cô như vậy.
Xét cho cùng, làm gì có ai chịu được khi bị cô lập một mình, thật hiếm thấy.
Trần Di cười nói: "Sau này có chuyện gì, cậu có thể đi tìm tớ.
Hạ Minh Thành với đại đội trưởng có chút thân thích, cho nên nói chuyện thuận tiện hơn một ít.
"Về sau, Hạ Minh Thành chính là ‘công cụ người’ của cô.
Mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng cô sẽ chịu trách nhiệm với nam nhân mới lớn này, cho hắn ăn ngon uống tốt.
Phương Hiểu Lệ cười gật đầu, "Được rồi, về sau cậu trở thành vợ người ta rồi, đừng có mà quên tớ đấy!"Hai người nói đùa.
Mới vừa nói xong, bên ngoài liền có người tới đây.
Mở cửa ra xem, không phải Hạ Minh Thành thì còn ai?Hắn vẻ mặt tươi cười, thấy Trần Di mặc bộ quần áo hắn mua, không khỏi nói hắn vui mừng như thế nào.
Đây chính là vợ hắn, sau này hắn sẽ lo cho cô ăn ngon uống tốt, trang điểm cho thật xinh đặt ở trong nhà.
Trần Di thấy đôi mắt ấm áp của hắn, cũng không chịu nổi nữa, mặt già này không khỏi đỏ lên.
Đại đội trưởng đằng sau thấy một màn này, cười toe toét.
Hai người trẻ có hảo cảm tốt về nhau là đủ, tình cảm cứ để từ từ.
Hắn bước tới nói, "Trần Di, đồ ở đâu? Chúng ta giúp ngươi mang nó đi.
"Trần Di chỉ xuống đất, “Đều ở nơi đó.
”Một vài thanh niên đi phía sau, cũng phụ giúp khiêng, mỗi người một cái hành lý để lên xe bò bên ngoài.
Hạ Minh Thành đưa cô lên xe đạp, theo sau là xe bò.
Còn có rất nhiều tiểu hài tử chạy theo, hò hét: “Rước vợ về, rước vợ a!”.
Toàn bộ đại đội Tiểu Hà đều đứng ở cửa nhà mình xem, chuyện của hai người ở đây ồn ào huyên náo, cuối cùng cũng kết hôn.
Vương Xuân Lệ nhìn Hạ Minh Thành đang đạp xe, Trần Di ngồi phía sau, cô ta nhịn không được hốc mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô ta mới biết bọn họ kết hôn, trong lòng tuy không muốn, nhưng cũng không dám đi nháo.
dựa vào cái gì a? Chỉ vì cô ta xinh đẹp mới lấy cô ta về làm tức phụ?Lúc này, Vương Xuân Lệ đã quên rằng, cả cái đại đội Tiểu Hà này không ai không biết hai người kia đã sống cùng nhau lúc trước.
Nếu không phải cô ta ra ngoài lan truyền tin tức, bọn họ đã không kết hôn.
Chuyện này không thể trách người khác, đáng tiếc cô ta không hiểu rõ, vì vậy cô ta cảm thấy Hạ Minh Thành chỉ thích vẻ ngoài của Trần Di mà thôi.
(Hết chương này)Tiểu kịch trường bộ truyện [Yêu Đương Ở Thập Niên 70]Tô Đường: Không phải tâm nguyện lúc trước của ngươi là có nhiều bằng hữu tốt sao.
Trần Ứng Chu: Ta không cần bằng hữu! Ta chỉ cần tức phụ thôi!Tô Đường: !.
.