Vốn dĩ hai người là vừa, ba người thì chen chúc, bốn người khẳng định không cần nghĩ.
Lý Thanh Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Hà Tây có gian phòng ở, bất quá đã lâu không nhóm lửa, hôm nay đốt lên cũng không nhất định ấm áp, hai người các cô ai đi?”"Đi thôi! Tôi có rất nhiều chăn, có thể chống lạnh.
" Phương Hiểu Lệ giơ tay lên, cô ấy mang theo hai cái chăn, bằng không hành lý cũng không nhiều như vậy.
Một cái 10 cân,một cái 5 cân, miễn là không phải ngủ bên ngoài, liền không có việc gì.
Trần Di giữ cô lại, “Vẫn là tớ nên đi, Hiểu Lệ cậu ở chung phòng với hai người kia đi, tớ không thích ngủ ở nơi chật chội.
”Đây đều là sự thật.
Hơn nữa vừa mới đến đây, cô không thể nào ngủ được, trong đầu cô có quá nhiều chuyện phải nghĩ.
Vừa lúc có một nơi thanh tịnh, khá tốt.
Phương Hiểu Lệ không biết cô đang nghĩ gì, cho rằng cô đang chiếu cố bản thân mình, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
“Trần Di, không được a, cậu chỉ có một cái chăn!” Cô không muốn Trần Di chết cóng.
Hai người ở đây tranh tới tranh lui.
Trần Di cau mày, nghiêm túc nói: "Bác Phương nói cậu phải nghe lời tớ, cậu có nghe không?"Bác Phương là cha của Phương Hiểu Lệ, ngày thường cũng rất chiếu cố nguyên chủ, đây đều là những gì Phương Hiểu Lệ nói với cô.
Phương Hiểu Lệ nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình lúc trước cùng Trần Di nói những lời này, hôm nay lại bị cưỡng chế.
Nghe vậy, lúc này cô ấy không nài nỉ nữa mà kêu Trần Di mang chăn bông của cô đi, bằng không cô rất sợ Trần Di sẽ chết cóng.
“Ai da, không cần đâu, bên kia cũng có một cái chăn.
” Lý Thanh Lâm thấy hai người quyết định xong, liền vội vàng đưa người đến Hà Tây.
Đều đã trễ thế này, hắn muốn nhanh về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Trần Di tạm biệt Phương Hiểu Lệ, đi theo Lý Thanh Lâm một chân đạp xuống một chân nhấc lên đi trên tuyết.
Đại đội Tiểu Hà tuy rằng có hơn một tăm hộ dân, hầu như phân tán rải rác, ngăn cách nhau bởi một con sông rộng hơn 5 mét.
Hai bên Hà Tây và Hà Đông đều cùng một cái đại đội, trên sông có một cây cầu gỗ bắc qua.
Bây giờ sông đã đóng băng, không cần qua cầu nữa.
Gió lạnh thổi qua buốt thấu xương, Trần Di cảm thấy mình không thể chịu nổi, gió thổi ào ào vào mặt như muốn xé da cắt thịt cô vậy.
Gió tuyết thổi lớn, Lý Thanh Lâm đang đi phía trước cũng thấy không thể chịu nổi.
“Tiểu cô nương, nếu không đến nhà ta ăn một bữa cơm đi?” Hắn nghĩ tới hai người cũng chưa ăn cơm đâu.
Mặc dù hai người này chưa xuất công, không có công điểm, nhưng cũng không thể để mọi người cùng đói chứ.
Trần Di lắc đầu, trả lời: "Đại đội trưởng, tôi có bánh quy trong túi, lát nữa tôi sẽ giải quyết nó.
Cảm ơn lòng tốt của ngài, hôm nay đã làm phiền ngài rồi.
"Dù thế nào đi nữa, trong tương lai, cô sẽ phải kiếm ăn ở mảnh đất này, tóm lại lễ phép một chút cũng không có hại.
Huống hồ, cô thực sự không muốn ăn nữa, cả ngày lăn lên lộn xuống, cô chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy ngày ngồi trên tàu cũng vậy, quá mệt.
Lý Thanh Lâm không nói gì nữa, lương thực nhà ai cũng không phải theo gió đưa tới, không ăn càng tốt.
Trần Di đi theo hắn một đoạn, cuối cùng dừng lại ở một nơi trong vòng 1000 mét bốn phía không có một ai.
Căn nhà không lớn, cũng giống như nhà của dân làng, đều xây bằng bùn.
"Đây là nhà của Hạ Minh Thành trong thôn, hắn thường xuyên vắng nhà nên rất trống trải.
Cô cứ ở đây hai ngày là được, ngày mai ta tìm người đến sửa cái giường đất".
Lý Thanh Lâm mở cửa phòng cho cô vào.
(hết chương).