Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

Không cần phải nói,hôm nay trung tâm của bữa tiệc vẫn là cặp đôi cẩu huyết kia. Liễu An Lam cũng đến tuổi trưởng thành, đoán chắc Liễu An Lam thật sự muốn thành thân với Thần Vu Phong, nhưng trách sao được, trước kia người ta còn toàn tâm toàn ý cười nàng, giờ thì đang phân vân nên chọn ai yêu ai. Nhưng mà, làm khó thì làm khó đến đây thôi, còn nhường đường cho người khác làm khó nàng nữa.

Nghĩ liền làm, Song Phi Yến nói thì nói nhưng đi thì vẫn đi, như những gì nàng nói ban nãy chỉ là như một cơn gió nà đó thổi qua tai bọn họ. Liêu An Lam nhìn Song Phi Yến, không hiểu sao lúc đầu tức giận nhưng sau rồi lại không. Bởi vì những gì nàng sắp có sẽ lớn hơn như thế này nhiều.

Nhiều người đi vào đi vào sảnh đường cùng một lúc, thu hút nhất là Song Phi Yên nhưng điều đấy cũng chỉ vì sự tò mò của nhiều người. Quận chúa đã lâu không xuất hiện, nên sự có mặt của nàng gây sự tò mò là chính.

Hoàng thượng và Hoàng Hậu ngồi trên bậc đài cao nhất, phía dưới là các vương gia và hoàng tử, còn dưới kia nữa là các đại thần và con cái tiểu thư quan lại nhỏ. Vì Liễu An Lam dù là thiên hương quốc sắc nhưng cũng chỉ là xuất thân con của Liểu Gia. Dù cao quý nhất nhưng cũng chỉ có thể cao quý nhất trong nhưng con đại thần, không thể bước lên bậc của các vương giả.

Lúc trước có yến tiệc, Song Phí Yến, quận chúa ngỗ nghịch xem thường phép tắc, bị Liễu An Lam mua chuộc, rồi còn thân thiết với Thần Vu Phong nên được đặc cách lên ngồi dưới bao ánh mắt trầm trồ, giờ với hoàn cảnh hiện tại, cho cô ta gan hùm cô ta cũng không dám mò lên đây.

Song Phi Yến không lên tiếng, ngồi đoan trang bên cạnh phụ mẫu với một phong cách khác, không kiêu căng cũng không xiểm nịnh. Lạnh lùng nhìn xuống hết thảy. Song Vương Nam liếc qua nhìn Song Phi Yến một cái, ánh mắt có chút hài lòng,. Ông đã kêu Thiên Dực điều tra chuyện năm năm về trước, không phải vô duyên vô cớ mà Song Phi Yến lại làm khó dễ Liễu An Lam, cũng không phải vô duyên vô cớ hài tử của ông lại trở nên như vậy, nhưng mà kết quả điều tra cũng không có gì bất thường nên ông hơi dau đầu một chút.

Khi mọi người đã đến đông đủ, bữa tiệc hoàng cung cũng bắt đầu. Cánh cửa chính được đóng lại. Những tuyệt sắc giai nhân e thẹn tìm cho mình chỗ ngồi hợp lí. Đại Hiên Vương Triều nổi tiếng nhất là các vị hoàng tử, ngoài ra những gia tộc giàu mạnh như Liễu Gia và Thượng Quan Gia cũng chiếm vị trí nổi bật không kém. Đặc biệt là Thượng Quan Trọng Liên, công tử của Thượng Quan gia chiếm tâm điểm nổi bật nhất, không biết có một tin đồn như thế nào mà tương truyền rằng từ khi sinh ra Thượng Quan Trọng Liên đã có một nhan sắc hơn người, tố chất hơn người. Vừa trong mười lăm đã đỗ trạng nguyên, trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Hiên vương triều lúc bấy giờ. Nhưng đổi lại hắn ta lại từ chối chức làm quan trong triều và chỉ  âm thầm giúp đỡ thánh thượng. Chứng tỏ một điều rằng, hắn ta không tham vinh hoa phú quý, tài sắc vẹn mười ( nói đến đây sao tác giả cứ có cảm giác mình đang miêu tả nữ nhân, hic hic)

Yến tiệc này mở ra để chào đón Đại Công chúa, nhưng nhân vật chính thì không thấy đâu làm nàng nhàm chán ngồi uống trà. Nàng thu hút anh mắt của khá nhiều người, hôm nay nàng không muốn nổi bật nhưng hầu như nàng có một nét thu hút nào đấy khiến người ta để ý không nguôi. Khi nhìn vào, ai cũng nghĩ nàng là quận chúa dịu dàng đoan trang với nét mặt thánh thiện. Nhưng chỉ có những hoàng tử đã tiếp xúc qua nàng mới biết được, nàng “ác quỷ” đến cỡ nào.


Dàn ca  múa hát bắt đầu, cũng chưa có chủ đề gì để mọi người bàn tán, các tiết mục lần lượt đi lên biểu diễn cho đến khi nghe công công hô một tiếng:”Đại công chúa giá đáo”

Cánh cửa hoàng cung to lớn được mở ra, một nữ nhân che mặt mang một bộ y phục màu trắng cùng chất liệu ánh kim trở nên sáng chói. Xung quanh nàng không có người hầu, một thân cô độc tiến vào, cái mặt nạ che mặt vẫn nhìn về một chỗ, không một ai có thể biết được dung nhan thật sự của đại công chúa, nàng tiến vào từng bước từng bước một, từ từ nhưng có một nét rất kiêu hãnh và cô độc khiến người ta hít thở không thông. Ai cũng nhìn vào nàng, và Song Phi Yến cũng vậy. Nàng cảm thấy vị Đại Công Chúa này có một nét rất ưu thương nhưng không có một ai có thể chạm đến.

Hoàng Hậu xúc động đứng bật dậy, nén  nét lẹ kiều diễm trên khuôn mặt, phá lệ đi xuống dưới nắm tay Đại công chúa vào bảo: “Hảo hài nhi, ta cứ tưởng con sẽ không đến”

Đại công chúa nhẹ nhàng thoát khỏi thay của Hoàng Hậu, nhưng thể kh muốn cho bất cứ ai chạm vào nàng. Âm thanh nhẹ nhành và dứt khoát: “ Bắt đầu thôi”

“Được” Hoàng Hậu gật đầu một cái, hai mẫu tử sánh vai đi lên. Khi nàng đi lướt qua Song Phi Yến, Song Phi Yến liền nhẹ nhàng liếc nàng một cái ý muốn nói, dù nàng ta có là ai, khí chất cao quý như thế nào cũng sẽ không thể lấn át được nàng.

Liêu An Lam tranh thủ cơ hội bước ra ngoài, quỳ xuống nói:

“Nhân dịp Đại Công chúa trở về, thần nữ Liễu An Lam có một điệu múa muốn gửi tặng đến công chúa, mong Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cho phép”

Khi nàng nói câu đó, mọi ánh mắt lại dồn vào nàng. Một cô nương xinh đẹp tuyệt trần chỉ một câu nói cuốn hết bao nhiêu sự chú ý ở đây. Hoàng thượng lạnh lùng nhìn, không ai có thể biết được ông đang nghĩ gì. Nói một câu: “Chuẩn” (Còn tiếp...)


Khi nàng nói câu đó, mọi ánh mắt lại dồn vào nàng. Một cô nương xinh đẹp tuyệt trần chỉ một câu nói cuốn hết bao nhiêu sự chú ý ở đây. Hoàng thượng lạnh lùng nhìn, không ai có thể biết được ông đang nghĩ gì. Nói một câu: “Chuẩn”

Đôi song tiên vút đi, thu về theo đường cong mềm mại, như thể bao nhiêu ánh sáng vô tình tập trung vào nàng, khuôn mặt đầy vẻ gợi tình, ngây thơ trong sáng luôn làm cho người ta có cảm giác an toàn, khi nàng nhảy lên theo điệu nhạc biết bao nhiêu giai nhân nín thở theo, nàng múa xong, thở hắt hơiđầy một nhịp thở gấp chàng đáp xuống nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu.... say tình, nhưng tâm tưởng của phu tử bị dìu dắt đi hoang cùng tiếng đàn kia

Thần Vu Phong bỗng cảm thấy rất hãnh diện, tự hào lại càng cảm thấy mình qua nàng được tôn sùng đến kì lạ. Bỗng nhiên hăn đưa tay lên vỗ tay, những quan thần xung quanh nịnh nọt hắn ta thì khỏi phải nói, cũng vỗ tay tán thưởng. và ganh ghét đố kị hay suy nghĩ thâm trầm đều là công việc hằng ngày của những người ở trong hoàng cung này.

Chỉ có Song Phi Yến rất vô tư không suy nghĩ gì nhiều, thấy đẹp thì bảo đẹp, xấu thì bảo xấu, nghĩ gì làm nấy liền buông câu khen thưởng khiến mọi người sửng sốt:

“Qủa nhiên là Thiên Hạ Đệ Nhất nữ nhân Liễu Gia, điệu múa tuyệt trần tựa thiên tiên nhất mà bản cung từng xem”

Liễu An Lam bỗng sửng sốt cúi rạp đầu quỳ xuống nói: “Quận chúa quá khen”

Không chỉ Liễu An Lam mà tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Những ngày qua thái độ của Song Phi Yến và Liễu An Lam như thế nào ai ai cũng biết, không miệt thị xem thường thì chèn ép người ta không có chỗ dung thân. Âý vậy mà hôm nay khen ngợi nàng như vậy, không ai không biết nàng có dụng ý gì.


Nhưng có đánh chết người ta cũng không thể nghĩ ra rằng, Song Phi Yến thật tâm khen ngợi điệu múa vừa rồi.

Nàng nhìn Liễu An Lam rồi nhìn mọi người ở dưới kia, hết thay một lượt đều ngạc nhiên, bỗng dưng nàng nhíu mi rồi bảo: “ Sao, biểu hiện của ta chưa đủ chân thành hay sao, các  ngươi còn nhìn cái gì?”

Nghe giọng điệu này, lại quay trở về Quận chúa điêu ngoa thích gây khó dễ cho người ta như cũ, người người đều cúi đầu kh dám nhìn nữa.

Thượng Quan Trong Liên bỗng dưng nhếch môi. Thú vị!!!

Tiểu Mặc  đang được bà vú canh dữ núp sau đoàn người, nghe thấy giọng nói đó bỗng nhiên làm loạn lên.

“Là thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ cũng đến đây, mấy người gạt ta, thần tiên tỷ tỷ”

Tiểu Mặc thân là Thập Tam hoàng tử, vị hoàng tử cuối cùng cũng là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất được một cung nữ bên cạnh hoàng hậu vô tình sinh ra. Vì thân phận là cung nữ nên vừa sinh ra liền bị hoàng hậu ném cho cái cớ rồi trục xuất ả ta ra khỏi cung cho ả ta bị lưu lạc, Hoàng thượng cũng không suy nghĩ nhiều về việc này, dù hậu cung ông có rất nhiều mỹ nhân nhưng vì có nhiều mỹ nhân nên đều đem cho hoàng hậu toàn quyền xử lí, ông chỉ cần thấy kết quả là những nhi tử của ông đều sống tốt là được rồi.

Thập Tam hoàng tử được hoàng hậu nuôi nấng rồi cuối cùng cũng là người bị nhiều sự khinh miệt và ghẻ lạnh nhất, nhưng hoàng tử vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười và ngây thơ như thế. Hầu như không biết thế nhân thế sự là gì, tuy nhiên hắn không ở trong cung mà đều tùy tiện chạy ra ngoài, vì thế hoàng hậu không thể túc trực trong coi nó nên mới để các bà vú tùy tiện xử lí.


Hoàng Hậu bỗng nhiên cất tiếng nói uy nghiêm:” Hồ nháo, quy củ trong cung như thế nào” Nói xong liền quay qua gật đầu với Liễu An Lam ý bảo ở đây hết việc của cô rồi, bảo cô lui xuống.

Tuy nhiên Tiểu Mặc vẫn dãy dụa:” Không thích, con muốn gặp thần tiên tỷ tỷ”

Nhiều người để ý đến giọng nói phía sau, Thần Tâm Quân, tứ hoàng tử bông đi liên khuyên nhủ: “Đệ đê, đây là chỗ nào mà ngươi lại có thể hồ ngôn loạn ngữ”

Thần Du Lãng thì khác, tay cần cái quan phe phẩy rồi cười: “Nếu ngăn cản không được thì cho đệ ấy ra gặp, dù sao ở đây ai cũng tò mò thần tiên tỷ tỷ trong lòng đệ ấy là ai”

Một câu noi đâm trúng suy nghĩ của mọi người cũng như làm khó dễ Tiệu Mặc, đồng thời cũng gây tranh cãi và ảo tưởng cho những người xung quanh.

Ở đây có duy nhất 2  nguồi vừa lên tiếng đó là Song Phi Yến và Liễu An Lam, nếu như thần tiên tỷ tỷ là Liễu An Lam thì mặt mũi Song Phi Yến sẽ bị hạ xuống, nếu như là Song Phi Yến thì điệu múa hút hồn ngươi vừa rồi của Liễu An Lam à đổ sông đổ bể.

Còn những người ở dưới đều là giai nhân thanh tú, nói không chừng cũng đang ảo tưởng mình được một hoàng tử gọi là thân tiên đi…

Hoàng Thượng bỗng dưng hứng thú với việc này, khuôn mày ông giãn ra rồi âm thầm gật đầu nhẹ. Hoàng Hậu nhìn qua đã biết, liền nói nhỏ vói bà vú để thả Tiểu Mặc ra.

Vừa được thả, Tiểu Mặc liền nhanh chân chạy đi như sợ bị người ta bắt lại, bóng nhìn nhỏ len lỏi giữa dòng người chạy về phía  tiếng nói cất lên ban nãy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận