Một vạn? Vân La chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
“Ta hiện tại có bao nhiêu giá trị khí vận?"
“18 điểm!”
“ Được rồi!” Vân La hết hy vọng.
Kém quá nhiều, nhưng Vân La vẫn cứ đi vào trong cửa hàng nhạc cụ, nàng đời trước vì muốn làm cha mẹ vui vẻ.
Đã có một đoạn thời gian học nhạc cụ, dương cầm, nàng đều học đàn, đàn cũng không tồi.
Đời trước vị lão sư dạy nàng kia, từng nói qua nàng rất có thiên phú.
A! Có thiên phú thì như thế nào? Còn không phải kém một cái hàng giả!
Vân La đến trước cửa hàng nhạc cụ mua một cây đàn ghi-ta, lại đi mua một kiện áo thun body cùng một cái quần cao bồi.
Khi Vân La cởi ra đồ thể dục trên người, thay áo thun body cùng quần đùi, liền nhân viên cửa hàng trang phục xem đều có chút ngây người.
Vân La thân cao 1m75, thân hình cao gầy cân xứng, bộ ngực tuy rằng không phải sóng gió mãnh liệt, nhưng cũng tuyệt đối không phải sân bay,
Một đôi tay thon dài trắng nõn ở dưới ánh đèn tản ra ánh sáng, như dùng ngọc thạch tốt nhất chế tạo mà thành, không có một tia tỳ vết.
Mà quần đùi càng là tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài, đẹp như là kiệt tác tinh xảo nhất của thượng đế.
Vân La lại mua một bộ đồ trang điểm tốt nhất, nàng không muốn những chuyên viên trang điểm này nọ hoá trang cho nàng, nàng không thích phong cách trang điểm được lưu hành hiện tại.
Vân La càng thích cách trang điểm tôn lên đôi mắt của vài năm sau.
Hoá trang là chương trình học chuẩn bị cho quý nữ, đời trước cha mẹ ruột vì bồi dưỡng khí chất quý nữ của nàng, đã mời một chuyên viên trang điểm nổi danh thế giới, chỉ là chuyên viên trang điểm đó bị hàng giả kia dùng cớ mời đi.
Bất quá, nàng cũng không nhún nhường.
Mười ngón Vân La lướt nhanh trên mặt.
Nàng mới 18 tuổi, da thịt thủy nhuận trắng nõn, vốn không cần tô vẽ quá nhiều.
Vân La chỉ là dùng phấn mắt miêu tả một chút đường viền mắt.
Cả người khí chất lập tức biến đổi.
Hơi hơi kéo mí mắt lên, khiến cho mắt phượng Vân La càng tràn ngập một loại mị hoặc phong tình, giơ tay nhấc chân đều như một bức họa, cảnh đẹp ý vui.
Mắt phượng xinh đẹp dưới phấn mắt tinh tế phụ trợ, càng có vẻ rực rỡ lấp lánh, đẹp làm say lòng người.
Bàn tay lớn khuôn mặt nhỏ, mắt phượng hẹp dài sáng ngời, mị hoặc phong tình, khiến cho Vân La giống như yêu tinh mỹ lệnh người hít thở không thông.
Thời điểm Miyazaki nhìn thấy Vân La, chỉ cảm thấy tim mình đều sắp nhảy ra, miệng khô lưỡi khô lợi hại.
Nếu không phải còn một chút lý trí, hắn thật muốn đem yêu tinh này trước mắt giấu đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến.
Một đường đi tới, đám người dừng lại nghỉ chân ngắm xung quanh.
Nhìn về phía Vân La trong ánh mắt tràn đầy kinh diễm, bọn họ không thể đem ánh mắt từ trên người Vân La dời đi, tầm mắt theo Vân La mà chậm rãi di động.
“ Cô muốn làm gì?” Miyazaki nhíu mày.
Vân La nhấc tay ôm đàn ghi-ta, cười nói: “ Tôi thề đời này phải làm ngôi sao sáng nhất thế giới nhất, cho nên tôi hiện tại liền bắt đầu vì tương lai làm chuẩn bị.”
“Cái gì?” Miyazaki rõ ràng không quá hiểu ý tứ của Vân La.
Vân La hướng tới nghệ sĩ đường phố cách đó không xa nâng nâng cằm.
Miyazaki theo Vân La tầm mắt nhìn qua, nháy mắt hiểu rõ:.
“ Cô là muốn...?”
Miyazaki nhìn về phía Vân La ánh mắt càng thêm phức tạp khó hiểu.
Rõ ràng có tiền, vì sao còn muốn chịu khổ? Nữ nhân không nên ở nhà chờ đợi nam nhân lọt vào mắt xanh sao?
Vân La không để ý tới phức tạp ánh mắt của Miyazaki.
Bọn họ có ước định, chỉ là quan hệ chủ tớ, nàng kêu Miyazaki tới, cũng chỉ vì bảo hộ an toàn của nàng.
Vân La cầm đàn ghi-ta, trong lòng ẩn ẩn có chút kích động, bước chân trầm ổn mà kiên định đi tới sườn khác của quảng trường.
Đời trước Vân La một lòng muốn học tập, đối với âm nhạc lưu hành, minh tinh đều thờ ơ.
Sau khi trở lại Trung Quốc, Vân La trải qua một đoạn thời gian học nhạc cụ, nhưng luyện tập đều là danh khúc kinh điển.
Vân La trong lòng hồi tưởng thời điểm đời trước học tập đàn ghi-ta, học qua một khúc đàn ghi-ta phi thường trứ danh 《 không trung 》.
Ca khúc này là ca khúc thành danh của nhóm Rock 'n Roll trứ danh nước Mỹ, ở trên bảng xếp hạng âm nhạc xác lập nhiều hạng kỷ lục, được quốc tế bầu là ca khúc kinh điển của thế kỉ 21.
Rất nhiều người theo thân ảnh di động Vân La.
Thấy đôi tay Vân La ôm ấp đàn ghi-ta đứng ở chỗ đất trống của quảng trường, rất nhiều người lập tức dừng chân, tò mò đánh giá.
Vân La đem micro và giá đỡ mua ở cửa hàng cố định trên đất.
Thân thể đứng trước Micro, khí chất trên người lập tức biến đổi, phảng phất như một vật phát sáng, hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng xẹt qua trên đàn ghi-ta, một chuỗi âm thanh trầm bổng lập tức phát ra, giống như một mảnh lông chim nhẹ nhàng xẹt qua mặt nước, tạo lên gợn sóng.
“ Ngày mai cô độc”
“Chúng ta cô độc cổ vũ lẫn nhau”
Tiếng nói lưu sướng, thanh thúy, sạch sẽ phảng phất như tiếng suối trong, tại đêm tối ầm ĩ nơi đây chậm rãi rót vào tim mọi người.
Trên mặt những người dừng lại sôi nổi lộ ra sự kinh ngạc, rồi sau đó thân thể không tự chủ được chậm rãi tới gần Vân La.
Đôi tay khoanh lại, vẻ mặt Miyazaki không chút để ý, nhưng trong mắt cũng lộ ra kinh ngạc không che dấu được, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái vẻ mặt nghiêm túc kia, dưới ánh đèn neon năm màu nở rộ sáng rọi trên người nữ hài.
Nghê hồng tuy đẹp, lại không bằng nụ cười của nàng, nghê hồng tuy sáng, lại không bằng trên một phân ánh sáng trên người nàng
“Chúng ta nắm tay cùng đi tới”
“Chúng ta nắm tay cùng nỗ lực"
“Bằng hữu của ta”
Mỹ diệu tiếng ca giống tựa tiếng đàn Mandolin thanh thúy du dương chậm rãi chảy xuôi.
Tiếng nói sạch sẽ, điềm mỹ, cực kỳ có lực xuyên thấu, như là có thể tham gia cuộc trò chuyện với linh hồn, làm người không tự chủ được tham gia trong đó.
Vân La hai mắt lóe sáng, mắt phượng sáng ngời hẹp dài hơi hơi cong cong, tựa anh túc, tà mị mà lại mê người!
Mấy học sinh trung học đang đùa giỡn trên đường đi dạo, đột nhiên nghe được tiếng nhạc thanh thúy giống như u tuyền vang lên, mấy người cười đùa thanh âm tức khắc đình chỉ.
“Oa nga! Âm thanh thật hay, tiếng hát cũng rất dễ nghe ”
“Ở kia”
Một nữ hài tử hơi béo chỉ vào nơi người gắt gao vây quanh vòng, chung quanh đang có không ít người tiến về hướng đó.
“Đi, chúng ta đi xem.”
“ Được a!”
Mà hai nghệ sĩ đường phố ban đầu được vây xem, giờ người qua đường cũng sôi nổi chạy tới chỗ Vân La, hai nữ nghệ sĩ đường phố thấy vậy, nhìn phía Vân La, phẫn nộ đầy mặt, hai mắt phun hỏa.
“Đáng chết, người nào dám đoạt khách của chúng ta?” Một nữ nhân mặt tròn tóc dài, dáng người thấp bé, xỏ giày cao gót đen, đi vớ ren cùng màu oán hận nói.
“ Ai mà không biết, nơi này là địa bàn của chị em chúng ta” một nữ nhân khác cao hơn chút, hung tợn nói: “Sakiko, gọi điện thoại cho Ichiro đi, để hắn gọi người tới.”
“ Được ” Nữ nhân kêu Sakiko ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt nùng trang diễm mạt, nhìn không ra tướng mạo sẵn có.
Sakiko móc di động ra, nhanh chóng gõ một dãy số, “ Chỗ chúng ta có chút việc, dẫn người tới đi,” ngữ khí âm lãnh, ánh mắt tàn nhẫn.
Không ai có thể chưa có sự cho phép chị em họ mà ca hát ở đây, ai đều không thể!
Càng ngày càng nhiều người bị tiếng ca hấp dẫn, tụ tập xung quanh Vân La, bọn họ biểu tình say mê, ánh mắt khi nhìn về phía nữ hài đang ca hát, tràn đầy tán thưởng.
Ca khúc kết thúc, người chung quanh sôi nổi nhiệt liệt vỗ tay.
“Dễ nghe, lại đàn tiếp đi!”
“ Hát tiếp đi!”
“Quá dễ nghe, lại tiếp tục đi”
Vân La cũng không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, ý thức nhịn không được tiến vào thức hải, dò hỏi Tiểu Bạch “Gia tăng bao nhiêu giá trị khí vận rồi?”
Tiểu Bạch rõ ràng có chút kích động “278!”
Nói cách khác: Trong khoảng thời gian ngắn, nàng gia tăng 278 vị fans rồi!.