Vừa ăn tối xong, Bạc Dĩ Nhu vẫn đang ngồi trên ghế trong phòng ăn, dùng Bộ Não để lướt web.Hạng Điềm rửa bát xong đi ra rồi “phịch” một cái, anh đặt trước mặt cô một bát thủy tinh đựng hoa quả đã cắt sẵn, quay đầu lại bắt đầu lau sàn nhà.
Mặt dây chuyền ngọc lục bảo trên người anh thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, thu hút sự chú ý của Bạc Dĩ Nhu.Sự chú ý của cô chuyển từ mạng sang Hạng Điềm.
Anh vẫn mặc bộ đồ phục cổ đẹp đẽ như một vương tử nhỏ.
Thậm chí trên bộ đồ còn thiết kế thêm ren và nơ.
Mái tóc hơi dài buộc thành búi nhỏ sau đầu, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, rất đẹp nhưng không hề nữ tính.
Xương quai hàm và xương mày rất rõ ràng, sống mũi cao, đôi hoa tai ngọc lục bảo sáng long lanh tôn lên làn da trắng trẻo, nhẵn mịn, nhìn vô cùng ngon miệng.Áo sơ mi trắng nhét vào trong quần tây đen, eo gầy, bờ mông vểnh lên, hai chân rất dài… Dù về cách ăn mặc hay ngoại hình Hạng Điềm, quả thực rất hợp gu của cô.Lúc này, Bạc Dĩ Nhu nhìn thấy Hạng Điềm đang hì hục chiến đấu với một vết bẩn không biết đã dính vào từ lúc nào ở góc tường.
Anh cầm một cái xẻng nhỏ, ngồi xổm ở đó bắt đầu xúc…Là một con virus có thể tiêu diệt cả thế giới trong vài phút thì có phải tên này quá hiền lành rồi không?Ban đầu cô không phát hiện Hạng Điềm lại là một “cô tiên ốc”, lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa.
Cho đến một ngày cô đột nhiên nhận ra dì Lâm đã được cô cho nghỉ phép rồi, tạm thời trong nhà không thuê người dọn dẹp mà sao vẫn sạch sẽ sáng bóng như vậy? Cô chưa từng lau bàn hay quét nhà lần nào, cũng đã quen với việc để người khác lo những chuyện vặt vãnh này cho mình, thường xuyên lấy đồ ra dùng rồi tiện tay ném qua một bên, đáng lý ra trong nhà không thể nào sạch sẽ như thế được.Vì vậy, có hôm cô cố tình thức đến giữa đêm, nghe thấy động tĩnh liền đi xuống lầu, thấy Hạng Điềm đang lén lút làm việc nhà như ăn trộm.Bạc Dĩ Nhu: “?”Hạng Điềm đang cầm cây lau nhà trong tay để lau sàn liền cứng đờ, nhìn Bạc Dĩ Nhu, xấu hổ muốn thăng thiên luôn.Thấy anh như vậy, Bạc Dĩ Nhu lập tức nói: “Anh tiếp tục đi, đừng để ý tới tôi, ngủ ngon nhé.” Sau đó xoay người đi lên lầu.“Dừng lại!”Bạc Dĩ Nhu dừng lại.Hạng Điềm cố gắng giả bộ bình tĩnh, vẻ mặt cứng ngắc những vẫn cố ^^: “Đây là sở thích đặc biệt của tôi, cũng không phải vì em đâu, em đừng có mơ mộng lung tung.”Ồ, sở thích rất “xanh” đấy, rất tốt cho sức khỏe.Bạc Dĩ Nhu: “Ồ.
Anh tiếp tục đi.”Dù là Bạc Dĩ Nhu cũng không nói nên lời trước cảnh tượng kỳ ba này, vì thế liền quay người đi lên lầu.Nhưng Hạng Điềm thấy vậy thì lại buồn bực, gọi cô lại, tức giận hét lên: “Không cho phép nghĩ tôi là người kỳ quái! Không phải đều vì em sao?”Sau nhiều lần bị Bạc Dĩ Nhu “giết chết”, nhận ra rằng mình không được phép tồn tại, Hạng Điềm trốn trong Bộ Não của cô, ngoại trừ việc quan sát cô cả ngày ra thì còn giúp cô dọn dẹp rác, phân loại mớ tài liệu rối loạn trong Bộ Não của cô để không có một góc nào có rác, không cho một con cá nào lọt lưới.
Anh cần mẫn như con ong mật, giúp cho chương trình trong Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu luôn hoạt động trơn tru suốt mấy năm qua trời.Thói quen “làm việc nhà” đã hình thành từ lúc đó.Anh lúng túng quay đầu đi, vừa giận vừa xấu hổ không nhìn cô, anh không thể kiềm chế được cảm giác muốn chăm sóc cô bất kỳ lúc nào.Bạc Dĩ Nhu chống cằm, đặt tay lên lưng ghế nhìn chằm chằm anh một hồi, phát hiện bên tai Hạng Điềm bắt đầu đỏ lên, mắt thì lên lén nhìn cô, dường như rất quan tâm đến việc cô nhìn mình làm gì.“Điềm Điềm.” Bạc Dĩ Nhu gọi anh.“À, hả?” Sau bao nhiêu lâu đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.
Trước đó cô đều gọi thẳng là Hạng Điềm.
Hạng Điềm cầm cái xẻng, hai mắt trừng lớn.“Đi theo tôi.” Bạc Dĩ Nhu đứng dậy đi lên lầu.Hạng Điềm ngoan ngoãn đi theo cô lên lầu, tinh thần hoảng hốt.
Cô gọi anh là Điềm Điềm sao? Cô thật sự gọi anh là Điềm Điềm…Bạc Dĩ Nhu đưa Hạng Điềm vào phòng ngủ của mình, rồi lại đi vào trong phòng quần áo.
Phòng quần áo còn lớn hơn phòng ngủ của cô, khu trang sức được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xa hoa và quý giá, các loại trang sức kim cương đều đặt trên đó khiến người ta nhìn thấy mà hoa mắt.Bạc Dĩ Nhu bảo Hạng Điềm ngồi xuống ghế, chọn ra một đôi hoa tai bằng ngọc bích màu đỏ từ trong tủ hoa tai ra, đi tới chỗ anh, cúi người đến gần, đưa tay đến bên tai anh lấy khuyên tai ngọc lục bảo của anh ra.Hạng Điềm ngồi ngay ngắn tại chỗ, không hề nhúc nhích, con ngươi phóng to, nhìn chằm chằm cô ở ngay trước mắt mình, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Bạc Dĩ Nhu tháo đôi hoa tai xuống, thay bằng đôi hoa tai bằng ngọc bích màu đỏ.
Nhìn kỹ thì phát hiện ra màu đỏ chói mắt như vậy vẫn không thể lấn át khí chất của anh, thứ màu đỏ yêu mị này còn gia tăng sự yêu nghiệt của anh hơn.Vì vậy, cô lại đi tìm mặt dây chuyền, nhưng nhìn một hồi lông mày cô khẽ cau lại, cảm thấy không có cái nào thích hợp hết, đang định bỏ cuộc thì chợt nhìn thấy một chiếc choker màu đen.
Chiếc choker này chỉ rộng bằng ngón tay trỏ của cô, rất đơn giản, được khảm một vòng ngọc trai đen có kích cỡ vừa vặn.
Ánh mắt cô liền dừng tại đó, không hiểu tại sao lại cảm thấy nó rất hợp với Hạng Điềm, vì vậy cô liền lấy nó xuống.“Ngẩng đầu lên.” Bạc Dĩ Nhu nói.Hạng Điềm ngoan ngoãn ngẩng đầu, yết hầu run lên mấy lần.Bạc Dĩ Nhu vòng tay qua cổ anh, đeo choker lên cổ anh.“Con gái yêu!” Phòng quần áo đột nhiên bị mở ra, tiếng nói muốn tạo bất ngờ cho cô của Bạc Lị vang lên.Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm lập tức nhìn sang, vẫn giữ nguyên tư thế.Vẻ mặt Bạc Lị cứng đờ, ánh mắt đảo qua giữa Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm, hai người đang ở tư thế một đứng một ngồi.
Người đàn ông thì đỏ mặt, ở tư thế để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, còn Bạc Dĩ Nhu đang chạm vào cái vòng cổ màu đen trông rất mập mờ…“Mẹ xuống lầu đợi con nhé.” Bạc Lị đỏ mặt nói rồi xoay người rời đi.
Chao ôi, con gái bà cũng đã trưởng thành rồi, nhưng không biết đây là bạn trai quen biết nghiêm túc hay là bao nuôi ngôi sao nam nào đó đây, chắc là không phải đâu.
Nhưng người kia trông rất quen mắt, chẳng lẽ là ngôi sao nổi tiếng?Bạc Dĩ Nhu: “…” Hình như mẹ cô hiểu lầm chuyện gì rồi.Hạng Điềm không quan tâm đến Bạc Lị, rốt cuộc anh vẫn thiếu vài đặc điểm của con người, giống như sự xấu hổ của anh dường như chỉ dành cho một mình Bạc Dĩ Nhu thôi, anh không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác.Cô nhìn Hạng Điềm, tiếp tục bình tĩnh nhìn trang sức, quả nhiên rất thích hợp với anh: “Anh thích không?”Giọng nói Hạng Điềm run rẩy cố gắng giả bộ: “À thì, cũng, cũng bình thường…”Bạc Dĩ Nhu: “Vậy thôi đi, tưởng anh thích thì tặng cho anh.”Hạng Điềm vội lớn tiếng nói: “Thích!”“Anh về phòng đợi một lát nhé.” Bạc Dĩ Nhu nói, cô phải giải thích sự việc cho Bạc Lị.
Nói xong lại sờ đầu anh: “Ngoan.”“Ừ.” Anh ngoan ngoãn thấp giọng đáp.…Giải thích cho Bạc Lị không tốn nhiều công sức, bà cũng không truy hỏi đến cùng, mặc dù làm sao lại có chuyện chỉ là hai đối tác đơn thuần mà vào tận trong phòng quần áo của người ta ngồi được, thậm chí cô còn tặng hoa tai và vòng cổ cho người ta.Điều khiến bà quan tâm hơn cả là thân phận của Hạng Điềm, người này chính là ông chủ của Công nghiệp Apollo.
Lòng bà đầy sầu lo, do dự nói: “Khi ở nước ngoài mẹ có nghe nói về chuyện của nhà họ Hạng…”Vậy thì hiển nhiên không phải là chuyện gì hay ho rồi, hơn nữa theo lời đồn Hạng Điềm còn là một kẻ giết người tàn nhẫn lạnh lùng mang gương mặt hòa ái.
Anh dùng sức mạnh và thủ đoạn tàn nhẫn để giành được vị trí gia chủ nhà họ Hạng, đồng thời trấn áp cả gia tộc.
Mấy tháng nay anh không ở trụ sở chính, mọi việc đều xử lý qua mạng, nhưng vẫn không có ai dám thách thức quyền uy của anh, như vậy có thể thấy tin đồn cũng có vài phần đáng tin.Nếu Bạc Dĩ Nhu vẫn còn là một cô bé thì bà nhất định sẽ yêu cầu con gái tránh xa loại người như vậy, không cho phép cô kết bạn với anh.
Nhưng cô đã không còn là một cô bé nữa mà đã trở thành trụ cột của gia đình này.Bạc Dĩ Nhu: “Con biết mà, mẹ không cần lo lắng đâu, trong lòng con có tính toán rồi.
Mà đúng rồi, mẹ có nhớ Văn Ngạn Lâm không?”Bạc Lị thi đậu vào trường đại học của Tần Dịch Thanh, trở thành đàn em của ông ta.
Tần Dịch Thanh và Trịnh Viễn Siêu là bạn học thời đại học, Văn Ngạn Lâm là bạn cùng phòng thời đại học của Trịnh Viễn Siêu.
Vì vậy, tất nhiên Bạc Lị và Văn Ngạn Lâm cũng là bạn học cùng trường đại học.
Chỉ không biết bà có nhận ra ông hay không, Bạc Lị phải kết bạn nhiều hơn mới được, Văn Ngạn Lâm là một mối kết bạn giao lưu tốt.Bạc Lị nghe đến cái tên này, suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng nhớ ra: “À… Văn Ngạn Lâm, mẹ nhớ ra rồi.
Khi đó bọn mẹ đều là thành viên của một câu lạc bộ thủ công.”Bạc Lị khá có ấn tượng với Văn Ngạn Lâm, lúc ấy ông là một trong những gương mặt điển trai của trường.
Ông cao ráo, đẹp trai, khí chất thanh cao, là soái ca của khoa máy tính.
Kết quả là anh soái ca này lại tham gia vào câu lạc bộ thủ công, là một nơi tập hợp các cô gái, các chàng trai có trái tim thiếu nữ, việc này đã gây chấn động toàn trường.
Lần nào ông cũng ngồi cạnh bà, thỉnh thoảng lại nhờ bà hướng dẫn, bình thường chỉ cần nói một chút là đã hiểu, vừa thông minh vừa ít nói, bà có ấn tượng rất tốt về ông.Nhưng sau khi ở bên Tần Dịch Thanh bà cũng ít đến câu lạc bộ hơn, dần dần đã quên mất người này, sau đó dường như không còn gặp lại nữa.“Nghĩ như vậy lại thấy hoài niệm thời gian khi đó ở trong câu lạc bộ.
Mẹ cũng rất có năng khiếu làm đồ thủ công đấy.” Bạc Lị nói.Nghe vậy, Bạc Dĩ Nhu hơi nhướng mày: “Nếu đã là bạn học cũ thì mẹ tìm thời gian hẹn ông ấy cùng ăn cơm ôn chuyện xem sao?”Bạc Lị rất hăng hái đồng ý ngay, dù sao thì bà cũng rảnh rỗi suốt ngày, đi chơi bên ngoài cũng mệt rồi.Bà liền liên lạc với Văn Ngạn Lâm.
Đến ngày hẹn, Văn Ngạn Lâm đến đón bà thì gặp được Trịnh Viễn Siêu cũng tìm đến nhà họ Bạc.…Dường như chỉ trong nháy mắt, WeYan oai hùng một thời đã sụp đổ.
Thậm chí Trịnh Viễn Siêu còn vướng vào một cơn phong ba bão tố, phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.
Hóa ra Trịnh Viễn Siêu cướp WeYan từ tay ông chủ của Chân Ngôn, tin tức này đã gây ra một chấn động lớn, tin năm đó vì Văn Ngạn Lâm không đủ bằng chứng nên thua kiện cũng được tung lật lại.Tuy nhiên, bây giờ không giống như trước đây, một số nhân chứng cũng thay đổi khẩu cung, thậm chí còn tự mình cung cấp một số bằng chứng.
Kết quả lần này sẽ không giống như năm đó nữa.Thời gian trôi qua, WeYan dần biến mất khỏi cuộc sống của mọi người, hoàn toàn bị Chân Ngôn thay thế..