"Có người gọi 120 chưa?"
"Gọi rồi nhưng 120 tới đây ít nhất tốn mười phút.
Cô gái này chảy nhiều máu như vậy hơn phân nửa là chịu đựng không nổi."
"Thật đáng thương a, tuổi còn trẻ như vậy."
"......!Ai, tôi như thế nào cảm thấy cô ấy nhìn có điểm quen mắt."
"Rất xinh đẹp, không phải là minh tinh nào đi?"
"Sao có thể, có minh tinh nào lên phố đồ vật bên người đều không mang theo, phỏng chừng chính là vũ công đi......"
......!
Đây là câu cuối cùng Giang Diệp nghe được trước khi chết.
Giang Diệp đã chết.
Chết vì tai nạn giao thông khi cô 28 tuổi.
Giang Diệp là một người nghệ sĩ hoặc nói đúng hơn là một thần tượng.
18 tuổi năm ấy, cô cùng một công ty rác ký kết hợp đồng mười năm.
Từ đây chịu quy định của hợp đồng, cô tại công ty rác rưởi này lãng phí mười năm lại không được gì cả.
Mà ở năm nay, hợp đồng của cô rốt cuộc cũng đến thời gian giải trừ.
Nhưng thần tượng là dùng thanh xuân đẻ cống hiến.
Mỗi năm đều có những thần tượng mới vừa trẻ vừa đẹp xuất hiên, ùn ùn không dứt.
Liền nghĩ cô có dùng thực lực để thông qua cũng không có một cái công ty nguyện ý kí với một nghệ sĩ gần 30 tuổi.
Giang Diệp đã gửi vô số lý lịch cho vô vàn công ty đều như đá chìm đáy biển.
Thẳng đến nửa giờ trước, cô mới vừa nhận được một cuộc điện thoại gọi đến phỏng vấn.
Việc này đối Giang Diệp mà nói, phảng phất là một sự cứu giúp cuối cùng dành cho cô.
Nhưng mà, khi Giang Diệp vội vàng chạy đến địa điểm phỏng vấn, cô bất hạnh bị một tên tài xế say rượu cướp đi sinh mệnh.
Cô trước khi chết nghe được một câu cuối cùng, chính là người qua đường tiếc hận.
Đích xác.
Giang Diệp nghĩ, cô ở giới giải trí 10 năm có cảm giác tồn tại, cũng liền cùng mấy vũ công nhảy phụ họa không sai biệt lắm.
Giang Diệp mang theo không cam lòng rơi vào một mảnh tối.
Ký ức cả đời này cứ như đèn kéo quân thật nhanh chóng hiện lên trong đầu cô.
Từng mảnh ký ức nhỏ hỗn độn ở trong đầu cô nhanh chóng tụ vào, co rút lại rồi cuối cùng dừng lại ở một khắc.
Giang Diệp bỗng chốc mở mắt ra, chợt hoàn hồn.
Cô phát hiện chính mình đang ngồi ở trước một cái bàn, trong tay cầm một cây bút ký tên, ngòi bút để ở trước mặt trên hợp đồng, đang muốn cùng Ất phương kia ký hợp đồng.
"Làm sao vậy, Giang tiểu thư?"
Giang Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước mặt người, buột miệng thốt ra: "Bành, Bành Bằng?"
Nam nhân đối diện sắc mặt tức khắc cứng đờ.
Hắn trong lòng nhỏ giọng nói thầm, cô gái này thế nhưng có điểm không lễ phép.
Trước một giây còn gọi hắn là Bành người đại diện, hiện tại liền gọi thẳng họ tên.
Giang Diệp lại chưa kịp quan tâm hắn.
Cô nhanh chóng cúi đầu xem hợp đồng trước mặt.
......!Đây là, đây là bản hợp đồng của cô cùng Hải Thượng Giải Trí.
Cũng là nguyên nhân khiến mười năm tiếp theo của cô bi thảm tột cùng.
Mười năm qua cô có vô số lần muốn giải trừ, kiện tụng, cũng liền đem chỗ hợp đồng này nhìn vô số lần, cô tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.
Giang Diệp tức khắc cảm thấy lòng bàn tay phát lạnh, ngòi bút bởi vì một lát ngẩn ngơ trên giấy kéo ra một đoạn chéo ngang xấu xí.
Cô nhanh chóng đem bút nhấc lên.
Giang Diệp bừng tỉnh mà nghĩ.
Cô giống như......!Trọng sinh?
Trọng sinh trở về 18 tuổi.
Còn vừa vặn là khi nàng bị tên lừa đảo chết tiệt này lừa tới ký hợp dồng.
Bành Bằng thấy cô do dự, không khỏi thúc giục nói: "Giang tiểu thư, mau ký đi.
Điều khác biệt giữa công ty chúng tôi và công ty khác là đối xử với nghệ sĩ rất tốt."
"Cô phải tự nghĩ xem, nếu cô tới công ty của chúng tôi, chúng tôi khẳng định đem hết thảy khả năng để làm cô nổi tiếng."
Giang Diệp nghe vậy giương mắt lên nhìn hắn.
Không biết vì cái gì, Bành Bằng bị xem đến có điểm chột dạ, "Làm sao vậy Giang tiểu thư, cô còn có cái gì vấn đề sao?"
Giang Diệp nói: "Tôi đang xem lại hợp đồng một chút."
Cô đem hợp đồng tới trước mặt đọc.
Quả nhiên.
Tập hợp đồng này chính là hố.
Mười năm bán mình công sức liền không nói.
Tuy rằng được bao ăn bao ở, nhưng không có viết rõ tiền lương, chỉ có cái gọi là trích phần trăm —số trích phần trăm này Giang Diệp một phân cũng chưa lấy được.
Ở đây không có viết rõ ràng nghệ sĩ quy hoạch, không có viết rõ ràng cung cấp cho nghệ sĩ có bao nhiêu chương trình huấn luyện, càng không có viết hứa hẹn cấp đồ vật cho nghệ sĩ.
Vị này gọi là tên lừa đảo Bành Bằng đang lừa cô ký đến ba hoa chích choè.
Chứng thực ở trên hợp đồng giấy trắng mực đen một cái đều không có.
Chỉ có tiền vi phạm hợp đồng cũng ở đó nhưng lại được ghi rất rành mạch.
Một khi vi phạm khế ước, lấy thời hạn làm bội số, nhằm lấy thu nhập mà người nghệ sĩ sở hữu.
Đương nhiên, thu nhập của nghệ sĩ, họ cũng không nói một câu.
Giang Diệp ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Đời trước, cô bị số tiền vi phạm hợp đồng này đẩy vào đường cùng.
Ở đây cái gọi là công ty giải trí kỳ thật chính là một nơi gạt người ký hợp đồng sau đó kiếm lấy tiền nghệ sĩ vi phạm hợp đồng mà thôi.
Đáng tiếc mười năm trước cô mới bước chân vào xã hội, không có nhìn ra phần hợp đồng này nơi nào cũng là bẫy rập nên mới làm chính mình rơi xuống tình cảnh như vậy.
Giang Diệp ở trong lòng thở dài một hơi.
"Giang tiểu thư, xem xong rồi sao?"
"Xem xong rồi."
Giang Diệp ngẩng đầu, nói, "Thật ngại quá, tôi không ký."
"???"
Nụ cười trên mặt Bành Bằng cứng lại: "Cô nói cái gì?"
Giang Diệp ngữ khí càng kiên định mà lặp lại một lần nữa: "Tôi không ký."
Vô nghĩa.
Đời trước chính là phần hợp đồng này đẩy cô vào vũng bùn.
Cô đương nhiên sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.
"Này, Giang tiểu thư, chúng ta còn vừa nói chuyện thật tốt."
Sao bây giờ lại thế này.
Vừa mới nãy, cái cô Giang Diệp này còn rất luống cuống, bị lừa khá tốt.
Bây giờ như thế nào trong chốc lát như là thay đổi thành tính cách người khác.
Bành Bằng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ cô một phen, suy đoán cô tạm thời thay đổi là vì đối với nội dung hợp đồng có điều bất mãn, vì thế tiếp tục ổn định cô, "Cô nếu là đối với hợp đồng có chỗ nào không hài lòng, chúng ta còn có thể thương lượng tiếp."
"Nói thật cho cô."
Bành Bằng cố tình đè thấp âm lượng, nói, "Đây là hợp đồng hạng A của công ty chúng tôi."
"Những người khác mới vừa tiến vào luyện tập tôi đều là cho hợp đồng cấp C, cũng chính là loại tư chất này của Giang tiểu thư chúng ta xem trong vừa đến đã cho cô ký hợp đồng cấp A, phải biết rằng bình thường người mới sẽ không có cái này đãi ngộ."
Giang Diệp: "......"
Tôi tin anh cái quỷ.
Cô chính là hiểu rõ.
Hải Thượng Giải Trí chính là ai đến ký tên công ty cũng liền dùng lý do như vậy để lừa gạt, ở đây một năm lừa đến bảy, tảm cô gái nhỏ, lại giả dạng mà sàng chọn một đám người đưa đến hai cái show tuyển tú khác nhau.
Cô đi tham gia tiết mục gọi là 《 Shining 101》.
Tiết mục này phi thường kém cỏi.
Ăn cắp ý tưởng các chương trình khác rồi thay thế quy tắc khác, hơn nữa, thời gian xuất hiện đều dựa vào số tiền công ty bỏ ra.
Hải Thượng Giải Trí đưa đi bốn người, có một người là con gái của nhân vật lớn trong công ty.
Tuy rằng cô ta về hát nhảy hay cả diện mạo cái gì cũng không có nhưng Hải Thượng vẫn chỉ mua thời lượng và cống hết tiền cho cô ta.
Việc này dẫn tới việc Giang Diệp trong kì xét cấp bậc đầu tiên thời lượng xuất hiện trên màn ảnh cộng lại không vượt quá 30 giây.
Tập tiếp theo thời lượng xuất hiện đã tăng lên, nhưng lại bị chỉnh sửa ác ý để trợ giúp đồng đội.
Sau đó, không đến kỳ tuyển chọn thứ 3, 《 Shining 101》liền bởi các thao tác chỉnh sửa ác ý cùng các thao tác từ bên ngoài hoàn toàn bị ghét bỏ
Giang Diệp cùng với các tuyển thủ hạng chót biểu diễn tiết mục nhạt nhòa càng khiến cô một chút thời lượng cũng không có.
Trở lại công ty, Hải Thượng Giải Trí liền nửa đóng băng cô, liền chờ cô chủ động đề nghị giải ước.
Bên cạnh cô có nhiều người luyện tập cùng kỳ với cô lục đục giao tiền rồi rời đi.
Nhưng điều khổ nhất chính là Giang Diệp không có tiền, chỉ có thể mặt dày ở lại.
Đương nhiên,cách thức kinh doanh của Hải Thượng Giải Trí sớm hay muộn cũng lật xe.
Công ty không có nhân mạch không có tài nguyên, đến cả tổng giám đốc đến người đại diện tất cả đều là một đám những kẻ lừa đảo.
Quả nhiên ba năm sau, nó liền lâm vào nguy cơ đóng cửa, bị một nhà công ty mới thành lập thu mua.
Nhưng bởi vì Giang Diệp có hiệp ước chưa giải trừ, cô như là hàng hóa bị chuyển tới công ty mới.
Công ty mới kia cũng không phải làm về thần tượng.
Bọn họ thu mấy nghệ sĩ của Hải Thượng Giải Trí dù không có dư thừa tài nguyên cho các cô, nhưng cũng không nghĩ giải phóng cho các cô tự do thân liền giống y như cũ đủ tiền đến trả phí giải ước liền đi, nếu không có thì phải ở im im một chỗ.
Chuyển đến công ty mới, Giang Diệp liền không có bao ăn bao ở tại ký túc xá công ty, lại theo hiệp ước trong hợp đồng thì không được làm việc cùng các công ty giải trí khác, chỉ có thể tìm vào công việc vặt mưu sinh.
Việc này kéo dài đến thẳng ngày kết thúc hợp đồng.
Đây là sự việc phát sinh trong đời trước của Giang Diệp.
Chuyện này cũng không chỉ có thêm mấy điều khoản trên hợp đồng là có thể giải quyết.
Nhưng mà Giang Diệp tùy ý, như là rất có hứng thú hỏi: "Vậy nghĩa là cảm thấy điều kiện trong hợp đồng có điều không hợp lý, có thể nói thẳng sao?"
"Cô đề ra xem."
Bành Bằng hư tình giả ý mà nói, "Tôi tận lực phản hồi với cấp trên của chúng tôi."
"Nhưng cô biết, điều này cũng không phải là một người định đoạt."
"Được, tôi đây sẽ nói thẳng."
Giang Diệp nói, "Đầu tiên, trên hợp đồng này không có viết tiền lương."
"Tuy rằng tôi còn là thực tập sinh nhưng tôi cảm thấy công ty cũng nên thỏa mãn điều kiện cung cấp cơ sở vật chất, ăn, mặc, đi lại gì đó."
Cô bẻ đầu ngón tay suy nghĩ, cười một chút, "Tôi đây liền tính toán một chút đi, một tháng cung cấp ít nhất năm vạn, ngài nghĩ thế nào?"
Bành Bằng: "???"
"Mặt khác, trên hợp đồng viết trích phần trăm chia là 2-8."
"Tôi cảm thấy này đối tôi cũng thực là không công bằng."
Bành Bằng chịu đựng kiên nhẫn hỏi: "Kia cô xem nhiều ít thích hợp?"
Dù sao cũng là làm hắn cuống chơi, Giang Diệp miệng nói phét: "Tôi muốn cũng không nhiều lắm, vẫn là hai-tám.
Tôi tám, các ngài hai."
Bành Bằng: "?"
Hắn trên dưới quét mắt nhìn cô một vòng, cười một tiếng, mang theo điểm trào phúng, "Giang tiểu thư, cô có phải hay không không biết thị trưởng của giới giải trí?"
"Nếu ngài nói như vậy."
Giang Diệp lộ ra biểu tình tiếc hận, "Vậy không còn gì để nói tiếp cả."
"Giang tiểu thư."
Bành Bằng gọi theo cô đang đứng lên định đi, "Cô có thể tưởng tượng rõ ràng, nếu cô rời đi sẽ không tìm được công ty nào cấp cho cô lợi ích bằng chúng tôi đâu."
Hắn dừng một chút, ngữ khí lại mềm xuống, "Cô đi hỏi thăm hỏi thăm liền biết, công ty chúng tôi cấp đã rất nhiều."
"Nếu cô thấy hối hận, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại, chúng tôi bên này lúc nào cũng hoan nghênh cô."
Giang Diệp dừng bước một chút.
Bành Bằng cho rằng cô hồi tâm chuyển ý.
Giang Diệp dường như mới nhớ tới cái gì, quay sang nói: "Ngài nói đúng, tôi thế mà quên xóa phương thức liên lạc của ngài."
Cô ở trước mặt Bành Bằng lấy di động ra, đem phương thức liên hệ của hắn xóa không còn một mảnh.
Sau đó, cô ngẩng đầu cười một chút, lễ phép lại khách khí nói, "Cái này ngài có thể yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài."
Bành Bằng: "......"
—
Thời điểm Giang Diệp đi còn nghe thấy Bành Bằng ở cô phía sau kêu gào cô khẳng định tìm không thấy công ty nào so với công ty bọn họ tốt hơn.
Giang Diệp cũng không quay đầu lại, trong lòng cười lạnh.
Cô đương nhiên sẽ không đi tìm một công ty nguyện ý chia cho nàng tỷ lệ tám-hai.
Nếu thật sự có, cô ngược lại muốn cảm thấy cái này công ty là lừa đảo hoặc là tổng tài thiếu dã tâm, hoặc công ty này căn bản chính là so với Hải Thượng càng có nhiều kẻ lừa đảo trong công ty.
Cô chỉ là muốn thoát khỏi Hải Thượng Giải Trí mà thôi.
Nhanh chóng giải quyết khúc mắc với Hải Thượng Giải Trí, Giang Diệp trở lại sống một mình ở căn chung cư của bản thân.
Cô tiêu hóa một chút sự thật rằng chính mình đã trọng sinh, đem quá khứ quan trọng của mình trong đời trước nhớ lại một lần.
Đời trước, cô tại thời điểm này ký hợp đồng với Hải Thượng.
Sau đó tham gia tuyển tú, không chỉ bị lợi dụng công sức còn bị chương trình cắt ghép ác ý, tự cấp cho công ty một người để lợi dụng.
Sau lại cũng bởi vì Hải Thượng Giải Trí ngăn cản, cô năm thứ hai vốn dĩ muốn tham gia đánh gia năng lực, bị cấp trên làm chậm trễ thời gian, cuối cùng cũng không có thành công.
Chờ khi cô ý thức được Hải Thượng Giải Trí bản chất chính là công ty lừa đảo thì đã không còn kịp rồi.
May mắn.
Nguyên nhân gây nên bất hạnh đời trước bây giờ cũng đã cùng cô không còn liên quan.
Giang Diệp hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về cái gương toàn thân trong phong.
Trong gương chính là bộ dạng năm 18 tuổi của mình.
Một năm này là thời điểm cô có trạng thái tốt nhất, thanh xuân phơi phới, ngũ quan linh động, mặt tràn trề collagen.
Cô rõ ràng, rất rõ ràng rằng đây là thời điểm để đứng trên sân khấu tỏa sáng.
Nếu ông trời cho cô cơ hội này thì cô nhất định phải nắm bắt được.
Khảo sát tài năng là chuyện sau đó.
Hiện tại cô cần phải nắm chặt lấy thời gian, lấy thân phận thực tập sinh để báo danh tham gia chương trình tuyển tú hot của năm nay.
Năm nay có đồng thời có ba chương trình tuyển tú cùng cạnh tranh, số lượng người xưng là idol đều được so với tú phấn nhi*.
(*) mình vẫn chưa tìm thấy nghĩa, sau này mình sẽ cập nhật sau nhé
Nhưng mà cô biết, trong số ba chương trình này chỉ có duy nhất một chương trình từ giữa thể hiện hết tài năng của thí sinh
Giang Diệp nhanh chóng tìm thông tin 《 Truy quang thiếu nữ 》 công khai chiêu mộ thực tập sinh để liên hệ hòm thư rồi gửi lý lịch của chính mình đi.
Ở đời trước cô gần như bị đóng băng trong mười năm.
Cô không có một ngày nào không ở phòng tập tiếp tục luyện tập hát nhảy tất cả chỉ vì chờ một cái cơ hội.
Đời trước cô không chờ được đến lúc đó.
Nhưng đời này cô nhất định có thể.
Ngày hôm sau.
Giang Diệp nhận được bưu kiện hồi âm của tổ chương trình gửi cho nàng.
【 Rất tiếc, bạn cũng không phù hợp với yêu cầu chiêu mộ thực tập sinh của chúng tôi.
】
Giang Diệp: "......"
Một cuộc phỏng vấn cơ hội cũng không cho.
Tổ chương trình thật chó~
*
Woidim: Lần đầu tiên edit truyện mọi người giúp đỡ giúp đỡ và góp ý cho mình nha.
Huhu chương này tận 2900 chữ mình liền tốn mất 3 tiếng để edit nên cầu mọi người vote vote nhé~.