Nơi lưu trữ trí nhớ nhỏ bé.
——————
“Ông ngoại, con muốn cái vòng gỗ này, vòng ngọc để lại cho chị gái đi ạ.
”
Khi nghe thấy em họ nói như vậy, Nhan Ly biết rằng không chỉ mình cô trọng sinh.
Em họ cũng trọng sinh.
Tính toán thời gian, hiện tại cách tận thế giáng xuống còn bảy ngày, đúng một tuần.
Tận thế giáng xuống, đầu tiên là toàn cầu đóng băng, sau đó dần dần có động vật và con người biến dị.
Người bình thường bị những quái vật biến dị lây nhiễm cũng sẽ biến thành quái vật giống như chúng.
Rồi người càng ngày càng đông, cuối cùng zombie vây thành, thành phố hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh tượng trước mắt đối với Nhan Ly mà nói vô cùng quen thuộc.
Kiếp trước, em họ Dương Thanh Y chọn chiếc vòng ngọc tinh xảo xinh đẹp, không ngờ sau khi tận thế đến, ngoài việc làm kho di động bên người thì không còn tác dụng gì khác.
Cuối cùng, em họ không thức tỉnh được dị năng nào đã chết thảm trong đám zombie.
Còn Nhan Ly nhặt được chiếc vòng gỗ bị chê, lại mang đến cho cô một cơ hội không thể tưởng tượng nổi.
Một chiếc vòng gỗ trông bình thường, bên trong lại là một thế giới khác.
Vòng gỗ mang đến cho Nhan Ly dị năng nước, dị năng chữa lành, kể cả máu của cô cũng trở thành thần dược có thể giải độc cho người bị nhiễm bệnh.
Nhan Ly kiếp trước dựa vào chiếc vòng gỗ mà em họ không coi trọng này, trở thành bảo bối trong nhóm nhỏ thời tận thế.
Nhưng chỉ có Nhan Ly tự biết, vẻ ngoài hào nhoáng, được mọi người vây quanh, đằng sau lại tàn khốc đến nhường nào…
Hóa ra cô đã trọng sinh về ngày chọn vòng.
Nhìn Dương Thanh Y giành lấy chiếc vòng gỗ trông bình thường kia, Nhan Ly không có biểu cảm gì trên mặt, vẫn rất bình tĩnh.
“Y Y à, cái vòng ngọc này đẹp hơn, cũng hợp với da của con.
” Ông lão nằm trên giường bệnh nhìn Dương Thanh Y với vẻ mặt đầy yêu thương.
“Không muốn đâu, cái đẹp để lại cho chị gái, con muốn cái vòng gỗ kia.
” Dương Thanh Y tỏ vẻ hiểu chuyện, ra dáng một người biết điều.
Ông ngoại mỉm cười hài lòng.
Những người lớn tuổi khác vây quanh giường bệnh đều thi nhau khen ngợi em họ.
Nhan Ly biết ý cầm lấy chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay, lặng lẽ lùi vào góc.
Đột nhiên, eo bị ai đó vặn mạnh.
Nhan Ly đau đến run người.
Cô quay đầu lại, phát hiện người véo mình là mẹ cô.
Dương Thu Lan trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt ghê tởm, tay không ngừng lại, chuẩn bị véo thêm lần nữa.
“Con nhìn em gái con xem, nó ngoan ngoãn biết bao, miệng lại ngọt ngào, đâu giống con, suốt ngày ủ rũ mặt mày, đồ xúi quẩy!”
Lần này, với tư cách là con gái, Nhan Ly đã không để bà ta được như ý.
Cô vỗ một cái vào tay mẹ.
Dương Thu Lan sững sờ.
“Con nhỏ chết tiệt, mày còn dám tránh à? Ngứa da rồi phải không?” Người phụ nữ trung niên nổi giận, mặt đầy vẻ hung dữ và tức giận.
Nhan Ly trực tiếp đẩy bà ta ra, quay đầu bỏ chạy khỏi phòng bệnh.
“Ơ? Tiểu Ly!”
“Chuyện gì vậy? Con bé này…”
“Chị họ, chị đi đâu vậy?”
Tiếng gọi của các dì các bác vang lên phía sau.
“Con nhỏ chết tiệt không có giáo dục, ông ngoại còn đang nằm trên giường…”
“Chị dâu, không ngờ con gái chị trông hiền lành vậy mà tính tình lại không nhỏ.
”
Những âm thanh này lọt vào tai Nhan Ly, đều bị cô ném ra sau đầu.
Cô chạy trên hành lang, gió bên tai rít gào, xuyên qua tà váy, bay về phương xa.
Trọng sinh rồi.
Cô thực sự đã trọng sinh.
Ông trời thương xót cô, cuối cùng đã cho cô cơ hội làm lại.
Thực ra Nhan Ly luôn hiểu rõ, mẹ ghét bỏ cô, người thân không yêu thương cô, cô không có bạn bè, không có tri kỷ, trên thế giới này không có một ai quan tâm đến cô.
Ngay cả khoảng thời gian được mọi người vây quanh kiếp trước, cũng là do dị năng mà vòng gỗ mang lại.
Họ ghen tị với cô, đồng thời cũng thèm muốn dòng máu của cô.
Nhan Ly sẽ không bao giờ quên cái chết của mình.
Bị nhốt trong phòng thí nghiệm, khắp người cắm đầy ống, máy móc hoạt động với tốc độ cao kết nối với cơ thể cô.