Nhan Ly đặt một đĩa thức ăn vừa ra lò vào không gian, sau đó mới cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Hiện tại trong người cô chỉ còn năm nghìn tệ, căn bản không mua được bao nhiêu đồ.
Cách tận thế còn một tuần, lúc này đi kiếm tiền thực sự có chút không thực tế.
Không có thời gian, cũng không có tinh lực đó.
Đột nhiên, trong đầu Nhan Ly lóe lên một tia sáng.
Mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm trên mạng một số phần mềm cho vay.
Nếu là Nhan Ly trước kia, thì có đánh chết cũng sẽ không chạm vào những thứ như vay online.
Tiêu xài vượt quá khả năng là một thói quen rất xấu.
Nhưng bây giờ tình huống đặc biệt.
Bây giờ vay tiền, đợi đến khi tận thế đến, khắp nơi đều là zombie, mọi người đều bận rộn chạy trốn cầu sinh, căn bản sẽ không có ai đến tìm cô đòi nợ.
Tuy không có đạo đức, nhưng sự việc có nguyên nhân của nó.
Sau một hồi thao tác.
Nhan Ly lại mở một phần mềm thanh toán màu xanh nào đó, thấy bên trong cũng có hạn mức có thể vay, liền bình tĩnh lại.
Sau khi vay được một ít tiền từ một số nguồn tương đối đáng tin cậy, cô lập tức bắt xe đến cửa hàng đồ nội thất trung tâm thành phố.
Số tiền đó đủ để cô mua sắm những vật dụng cần có trong một căn nhà.
Nhan Ly ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời rực rỡ ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô, rạng rỡ xinh đẹp.
Trọng sinh một lần, cô muốn sống.
Không chỉ muốn sống tốt trong môi trường khắc nghiệt của tận thế, mà còn muốn sống thoải mái.
Lòng người thời tận thế khó đoán, kiếp trước cô đã từng chịu thiệt một lần rồi.
Lần này, cô không muốn lại làm người tốt bụng mềm lòng nữa.
Tính cách chiều lòng người khác chỉ mang lại nỗi khổ vô tận, không có chút lợi ích nào.
Ai ai cũng cho rằng cô dễ nói chuyện, đều muốn leo lên đầu lên cổ cô, nô dịch cô.
Những lợi ích mà vòng gỗ mang lại cho Nhan Ly lúc đó, thực chất cũng đang giúp cô trở thành túi máu di động trong nhóm.
Có người bị thương, tìm cô để chữa trị; có người bị nhiễm virus zombie, cũng tìm cô để lấy máu thanh lọc, căn bản không quan tâm cơ thể cô có chịu đựng nổi hay không.
Họ muốn duy trì trạng thái sạch sẽ gọn gàng, cũng yêu cầu cô phải có mặt bất cứ lúc nào để thi triển dị năng tạo nước, cũng không quan tâm cô có đang nghỉ ngơi hay không.
Khi gặp nguy hiểm, cũng không có một ai đứng ra bảo vệ cô, ngược lại càng có xu hướng trốn sau lưng cô.
Coi cô như bao cát.
Bởi vì cô bị cắn cũng sẽ không bị nhiễm bệnh.
Bởi vì đặc biệt, cho nên bất công.
Nhưng tại sao chứ?
Cô, Nhan Ly, không phải là thánh mẫu cứu giúp thế gian, cô không có nhiều lòng tốt như vậy, cũng không muốn cứ mãi hy sinh bản thân để làm người tốt.
Tại sao luôn luôn là cô chịu thiệt chịu khổ? Tại sao cô phải làm công cụ tùy ý sai khiến của họ?
Thậm chí sau khi mọi chuyện kết thúc, cô còn bị lôi đến phòng thí nghiệm, bị coi như vật thí nghiệm, để cho những cái gọi là chuyên gia nghiên cứu.
Sau khi tận thế bắt đầu, rất nhiều người lần lượt thức tỉnh các loại dị năng khác nhau.
Nhưng không có một ai giống như cô, có thể chất đặc biệt là máu giải độc, và dù bị cắn bao nhiêu lần cũng không bị nhiễm bệnh.
Cho nên những chuyên gia đó muốn nghiên cứu sự đặc biệt của cô.
Ai cũng sợ chết, cô cũng không muốn chết.
Huống chi cô càng sợ đau đớn.
Vậy mà cô lại phải chịu đựng từng giây từng phút, trong đau đớn dữ dội, bị rút cạn máu mà chết.
Nhan Ly mua xong đồ nội thất, liền cho người ta chuyển đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Nhà máy này hẻo lánh, lại bỏ hoang nhiều năm, nghe nói ông chủ trước kia phạm tội bị bắt.
Đợi người ta đi rồi, cô lập tức vận dụng sức mạnh không gian thu hết những thứ này vào trong.
Nhan Ly tự xây dựng cho mình một “ngôi nhà mới” trong không gian của mình.
Trong không gian không thể sử dụng điện, cũng không có linh tuyền chảy như trong tiểu thuyết xuyên không.
Nhưng không sao, cô đã rất hài lòng với kho chứa đồ khổng lồ không giới hạn diện tích này.