Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Phương Tranh vừa đi vừa lưu ý động tĩnh phía sau, hắn hạ quyết tâm, nếu vị công chúa điêu ngoa thật sự phái người tới giết hắn, hắn sẽ quay đầu lại-----cùng nàng giảng giải đạo lý một trận, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, dễ dàng nói chuyện thôi mà.
Phương Tranh đi mãi vẫn chưa thấy truy binh của công chúa đuổi tới, vì thế thân ảnh của Phương Tranh lóe lên cực nhanh, hòa vào biển người phía trước. Vạn hạnh a! Cái này xem như là tính mạng đã trở lại, hắn âm thầm quyết định, sau này sẽ giữ khoảng cách với vị Trường Bình công chúa kia. Người ta đều nói ở gần vua như ở gần cọp, làm bạn với công chúa cũng không sai biết bao nhiêu. Loại sinh vật như công chúa này, hắn trêu chọc không nổi. Ta không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể tránh mặt được hay sao?
Về đến Phương phủ đã là thời gian lên đèn, Phương Tranh lặng lẽ xông qua đại môn, tự đi về phía tiểu viện của mình, ven đường gặp qua một vài người hầu, ngay cả chào hỏi cũng tránh mặt-----Phương đại thiếu gia bị người ta đánh cho sưng hết mặt mũi, như thế nào dám mang bộ mặt bầm dập đi gặp người khác?
Tiểu Lục đứng ở ngoài căn tiểu viện chờ hắn, chứng kiến bộ dáng thê thảm của Phương Tranh, không khỏi giật mình chấn kinh, Phương Tranh phải tốn không ít lời, lúc này mới ngăn cản được nàng, không đi bẩm báo cho phụ mẫu biết chuyện.
Tắm rửa qua loa, Tiểu Lục thoa rượu thuốc vào những vết bầm tím cho Phương Tranh, lại bưng lên một chút đồ ăn, làm Phương Tranh cảm động đến mức muốn ăn son trên miệng của nàng, nhưng Tiểu Lục không cho.
Ngày kế, Phương đại thiếu gia phá lệ trốn học. Trên mặt vẫn còn một chút dấu vết máu đọng, xấu hổ không dám đi ra ngoài, thứ nữa lại sợ vị công chúa điện hạ kia chạy tới thư viện tìm hắn gây phiền toái. Trước mắt, tuy dám nói hơn phân nửa sẽ không giết hắn, nhưng loại công chúa tính tình điêu ngoa bốc đồng như nàng, chắc chắn sẽ tìm cách chỉnh hắn? Cho nên, Phương đại thiếu gia treo cao kim bài miễn chiến, ngươi thích tìm thì tìm, ta cứ tránh mặt không được sao?
Theo thường lệ, Phương Tranh ngủ đến lúc mặt trời lên quá ba sào mới rời khỏi giường, vừa rửa mặt xong, người hầu chạy tới bẩm báo, có vị nữ nhân tên là Phượng tỷ đang chờ trước cửa đại môn, nói muốn gặp hắn.
Phương Tranh vò đầu bứt tóc, nói: “Tên nghe rất quen.. ..Phượng tỷ này là ai?”
Tiểu Ngũ đứng bên cạnh, tiến sát lại gần nói nhỏ: “Thiếu gia người dường như đã quên? Đó chính là vị chưởng quầy ở Ngọc Như Trai.” Nói về Tiểu Ngũ thì ngày hôm qua theo lệnh của Phương Tranh phái đi làm chuyện tình khác, không có mặt trong trận đại chiến với đám lưu manh kia. Từ buổi sáng khi biết được thiếu gia anh dũng bị thương, Tiểu Ngũ hối hận tột đỉnh, khăng khăng cho là mình đã không hoàn thành được trách nhiệm bảo hộ thiếu gia, thề sống thề chết phải đoạn một ngón tay để tạ tội, nếu không phải Phương Tranh ngăn cản, Tiểu Ngũ đã sớm thành cửu chỉ thư đồng.
“Nga!” Phương Tranh vỗ trán chợt nói: “Để ta nhớ lại! Nguy rồi! Dường như lần trước Phượng tỷ có việc cần ta giúp, chuyện gì nhỉ?” Phương đại thiếu gia quý nhân bận rộn, sớm đem chuyện của người ta đáp ứng rồi quên sạch mất tiêu.
“Thiếu gia, Phượng tỷ muốn cầu người nói giúp với Tôn quản gia một tiếng, nàng ta muốn mua miếng đất của Phương gia tại thành Bắc…”.
“Được rồi, mua đất. Ân, ngươi nhanh chóng gọi Tôn quản gia lại đây, rồi ra bên ngoài nói với Phượng tỷ một tiếng, mời nàng chờ một lát, nhanh lên!”
Tiểu Ngũ đáp ứng một tiếng rồi vội vàng rời đi, Tiểu Lục ở bên cạnh chen lời nói: “Thiếu gia, mọi chuyện mua bán, tốt nhất người nên bẩm báo cùng lão gia một tiếng, Tôn quản gia không thể làm chủ được.”
“Ai có thể làm chủ?”
“Toàn bộ khế ước đất đai đều nằm trong tay của lão gia, lão gia từng nói qua, muốn lưu lại cho con cháu đời sau của Phương gia, bất luận giá cao tới mức nào, lão gia cũng không đồng ý bán.”
“Ta không phải là đời sau của hắn sao? Để như vậy làm cái gì, không bán mà cứ để nguyên như vậy cũng không thấy có lợi ích gì, thật quá lãng phí.”
Phương Tranh không thể hiểu nổi, người ở thời cổ đại này đầu tư bất động sản làm cái gì, kiếm tiền, mua đất, lại kiếm tiền, rồi lại mua đất….Mua nhiều có tác dụng gì? Đặc biệt tại thời loạn thế này, một ngày nào đó giang sơn đổi chủ nhân, đến lúc đó, tân chủ nhân người ta có nhận biết được, ngươi có phải là chủ đất này hay không.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Tôn quản gia liền vội vàng chạy tới.
Thoạt nhìn, Tôn quản gia là một con người rất hòa nhã, niên kỷ vào khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, không gầy không béo, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền nhớ lại mấy lão nhân hàng xóm đã đến tuổi về hưu, sáng sáng cầm lồng chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, chiều chiều quây quần chơi cờ, thỉnh thoảng còn lấy một nắm hạt dẻ nhét vào trong tay của ngươi.
Phương Tranh đối với Tôn quản gia tương đối có hảo cảm, mỗi lần nhìn thấy biểu tình vui vẻ trên mặt của Tôn quản gia, đều khiến cho tâm tư của hắn tốt lên rất nhiều.
Tôn quản gia vén rèm bước vào, chắp tay cười nói: “Thiếu gia vội vàng triệu kiến như thế, không biết có chuyện quan trọng gì?
“Nga, Tôn quản gia, có chút chuyện cần phiền toái ngươi một lát.” Phương Tranh dừng một chút, nói tiếp: “Ngày trước, ta đáp ứng một vị bằng hữu, bán cho nàng một mảnh đất của Phương gia ở cửa bắc thành, ngươi xem việc này, như thế nào?”
Tôn quản gia nhíu mày, lắc đầu nói: “Thiếu gia, việc này chỉ sợ làm khó tiểu nhân, lão gia đã sớm…”
“A, dừng lại! Ta biết quy củ của phụ thân, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, việc này có phương pháp cải biên lại không?
“Cải biến cũng khó, nhiều năm trước lão gia đã lập gia quy, những mảnh đất trên danh nghĩa là của Phương gia, trừ phi là Phương gia xây dựng cửa hàng, nếu không, cho dù tình nguyện làm thổ địa, lão gia cũng tuyệt đối không bán cho người khác….”
“Thuê thì sao? Không thể cho người khác thuê sao?”
“Cũng không được, lão gia đã từng nói qua, Phương gia không thiếu chút tiền ấy, cho nên cứ để như vậy là được rồi.”
“Sản nghiệp của Phương gia ta?” Phương Tranh tự hỏi, hai mắt vừa đảo, liền xuất ra chủ ý: “Chuyện này không phải là không có phương pháp cải biến?”
“Thiếu gia, người có phương pháp sao? Nhưng lão hủ nhắc nhở ngài, chuyện này đối với lão gia cũng không phải dễ nói chuyện.” Tôn quản gia cẩn thận nói.
“Được rồi, chuyện này Tôn quản gia không cần bận tâm, ta tự biết chừng mực. Cái này, ngươi đi mời Phượng tỷ tới đây đi sao.”
Chỉ một lát sau, Phượng tỷ dáng người lay động, nhu mì xinh đẹp, vén rèm bước vào. Phương Tranh chứng kiến Phượng tỷ trong lòng không khỏi chấn động, Phượng tỷ trước mặt, không trang điểm son phấn nồng đậm, dung nhan tịnh lệ, môi không tô son mà đỏ thắm, lông mi không kẻ mà đen dài, con mắt sáng rực rỡ mà sinh huy, quần áo đạm tử thắt lưng váy dài, càng lộ ra dáng người mảnh khảnh cùng chiếc eo thon nhỏ, này… Người này thoạt nhìn không giống Phượng tỷ a?
Thấy Phương Tranh sửng sốt há mồm, Phượng tỷ oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái, cái nhìn này đã kích thích Phương Tranh giật mình tỉnh mộng, phục hồi lại tinh thần.
Phương Tranh ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới nhìn….Phượng tỷ, miệng còn tấm tắc nói: “Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi…”
Phượng tỷ quyến rũ cười nói: “Phương thiếu gia, ngài không hiểu cái gì?”
Phương Tranh nói: “Tiểu đệ không hiểu, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân tuyệt thế, vậy mà tại sao, trước kia Phượng tỷ lại đem biến chính mình thành cái bộ dáng quỷ dị kia?”
“Phương thiếu gia cũng thật là hay nói đùa, tỷ tỷ ta đã sớm thành hoa tàn ít bướm, như thế nào lại có tư cách so sánh cùng mấy vị tiểu cô nương.”
“Tiểu đệ, mạo muội một phen, không biết Phượng tỷ năm nay bao nhiêu tuổi xuân rồi?”
“Khanh khách, ngươi là cái đồ tiểu bại hoại, không biết nữ nhân càng già càng cao tuổi, lại càng không thể hỏi chuyện này sao?” Từ “Phương thiếu gia” thăng cấp thành “Tiểu bại hoại”, Phương Tranh nghe được, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
“Phượng tỷ không già, tiểu đệ nhìn như thế nào cũng chỉ thấy mới có hơn mười năm mười sáu tuổi a….”
“Khanh khách, tiểu bại hoại ngươi cũng thật là miệng lưỡi trơn tru, tỷ tỷ ta đã hai mươi bốn tuổi rồi.”
“Ha ha, hai mươi bốn tuổi thì vẫn còn trẻ, huống chi Phượng tỷ còn là tuyệt sắc mỹ nhân, ngọc cốt băng cơ, lệ chất trời sinh, coi như tới tám mươi tuổi thì vẫn là tuyệt sắc mỹ nhân.” Nói xong, Phương Tranh nhất thời xoay chuyển đề tài, nói: “Hôm nay, Phượng tỷ đến hàn xá, có chuyện gì sao?”
“Hừ, ngươi còn hỏi nữa, tiểu bại hoại, tỷ tỷ hỏi ngươi, chuyện lần trước đáp ứng ta thì sao đây? Chuyện này liên quan đến cuộc sống tương lai, tỷ tỷ ta chờ không được, đành phải mặt dày tới đây, làm phiền ngươi, có được hay không, dù sao ngươi cũng nên nói cho ta biết một tiếng đi sao.”
“Cái này …” Phương Tranh ra vẻ ngượng ngùng, trầm ngâm nói: “Phượng tỷ, chuyện lần này có điểm khó khăn, lần trước tiểu đệ không rõ ràng đã đáp ứng tỷ tỷ, trở về nhà vừa hỏi, ai… Phụ thân liền thóa mạ ta, nói ta không biết giữ gìn gia sản, ngược lại còn dám nghĩ đem bán cho ngoại nhân, Phượng tỷ không biết, phụ thân ta thiếu chút nữa đã đánh chết ta, tỷ tỷ xem, hiện tại trên mặt ta vẫn còn không ít vết thương, quả thật ta không có lừa gạt Phượng tỷ.”
Dứt lời, Phương Tranh đưa mặt đến gần, hôm qua bị đám lưu manh đánh cho bầm dập mặt mũi, vừa may hôm nay lại có việc để dùng.
“Ôi! Sao không nói sớm, mau lại gần đây cho tỷ tỷ xem qua!” Phượng tỷ trong lòng thương tâm, một tay ôm Phương Tranh vào trong ngực, Phương Tranh chỉ cảm thấy đầu tựa vào một vật cực kỳ mềm mại, một cỗ hương thơm xông vào mũi, chuyện này cũng thật là diễm phúc. Phương đại thiếu gia hai mắt lim dim, say mê hưởng thụ, bàn tay đã không tự giác đặt lên chiếc eo thon nhỏ của Phượng tỷ….
“Tiểu bại hoại, đã cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
Phương Tranh hai mắt lim dim, nhịn không được gật đầu một cái, không phải là thoải mái bình thường, mà quả thực muốn đâm đầu vào bộ ngực có hương thơm ấp áp này, vĩnh viễn bất tỉnh.
Đột nhiên, Phương Tranh cảm giác được trên cánh tay truyền tới một trận đau nhức, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng tỷ hai má đỏ ửng, oán hận cắn răng nói: “Tiểu tặc, còn không bỏ tay của ngươi ra, hướng chỗ nào sờ đây?”
Phương Tranh ngẩn người, cúi đầu nhìn hai tay của chính mình, đang ôm chiếc eo mảnh khảnh, không biết từ khi nào đã trượt xuống hai bờ mông phong mãn của Phượng tỷ.
Phương Tranh ngượng ngùng buông tay ra, vuốt mũi cười khan nói: “Ha ha, vải thật mượt, không nghĩ rằng lại bị trượt xuống dưới, ha ha, thứ lỗi, thứ lỗi.”
Phượng tỷ mị nhãn liếc nhìn Phương Tranh, nói: “Được rồi, nói chính sự đi sao, tiểu bại hoại, ngươi không thể nghĩ ra cách gì giúp tỷ tỷ sao?”
Phương Tranh nhìn Phượng tỷ, nói: “Phượng tỷ, ta cảm thấy rất kỳ quái, tỷ vì sao nhất định phải mua mảnh đất kia của Phương gia? Thành bắc rộng lớn như vậy, đâu chỉ có riêng mảnh đất của nhà ta mới có thể mở cửa hàng?”
Phượng tỷ cảm thán thở dài, nói: “Tiểu đệ nghĩ rằng ta không muốn tìm một địa phương khác hay sao? Nói thật, có thì cũng có, nhưng không tốt bằng mảnh đất kia của Phương gia, nếu không cách mặt đường quá xa, thì cũng là diện tích hơi nhỏ. Không thể không nói, Phương lão gia quả thật có con mắt tinh tường, liếc một cái nhìn trúng địa phương trọng yếu nhất, hơn nữa không lớn không nhỏ, chỉ mua đúng mảnh đất tốt nhất, hiện giờ mảnh đất kia của Phương gia chỉ dùng để làm kho thóc, thật không biết lệnh tôn nghĩ như thế nào.”
Mảnh đất mặt đường quý như vàng mà lão nhân gia lại dùng để làm kho thóc? Lão gia cũng thật quá lãng phí? Phương Tranh nghe được cảm thấy đau lòng một trận, cái này tương lai đều là gia sản của ta, có làm sao chia ra người thiệt cũng chính là ta, nhất định phải nói chuyện cùng lão nhân gia một phen.
“Phượng tỷ, phụ thân ta đã từng nói qua, Phương gia cái gì cũng mua, chỉ là không bán, chuyện này.. Quả thực hơi khó khăn!”
“Ta tin tưởng cuối cùng rồi tiểu bại hoại ngươi cũng nghĩ ra được một biện pháp chu toàn, nói gì thì tỷ tỷ cũng mua bằng tiền, lại cao hơn so với giá bình thường hai thành, bằng vào lương tâm mà nói, chuyện về giá cả Phương gia cũng không phải suy nghĩ.” Phượng tỷ nói đến chuyện làm ăn mua bán rất có lý lẽ, bộ dáng lại phong tình vạn chủng, rất có mị lực.
“Đây không phải là vấn đề tiền nong.” Phương Tranh lắc đầu nói: “Phụ thân ta đã lập gia quy, người làm con như ta, bảo sao có thể làm trái? Phụ thân từng nói qua, trên đất của Phương gia, nhất định phải là sản nghiệp của Phương gia, Phượng tỷ muốn tiến vào xây dựng Ngọc Như Trai, nhưng nó không phải sản nghiệp của họ Phương a.”
Phượng tỷ biểu tình thất vọng đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn chán nản, nói: “Nói đến cùng, việc này không thể trông cậy chút nào sao?”
Phương Tranh thấy độ lửa đã tới, khụ khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Muốn nghĩ biện pháp, cũng không phải là không có….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui