Trọng Sinh Phúc Thê Nhà Nông



Cố tiểu muội cười nhạt: “Nghe đại ca nói kìa, chúng ta đang chạy nạn, trên đường chạy nạn này ngày nào mà chẳng có người chết? Chẳng lẽ chỉ có mạng của nữ nhi huynh là quý giá? Cả nhà phải dồn hết cho một mình nó, nó chỉ là hậu bối, lại muốn cướp lương thực từ miệng của bao nhiêu trưởng bối, không sợ tổn thọ sao?”

“Cái gì mà cả nhà dồn hết cho Tiểu Ngư? Nhà mình đâu phải không có lương thực.

Tiểu muội và tỷ phu mỗi ngày ăn không dưới một bát mà”.

Ông ấy chỉ xin nửa bát để cứu người.

Cố tiểu muội vốn có tính khí ngang ngược, nghe vậy sao có thể bỏ qua, liền khóc lớn: “Hu hu hu, ta biết mà, nhà này coi thường phu thê ta.

Đúng rồi, ta là nữ nhi đã xuất giá, không nên dắt tướng công về nhà mẹ đẻ ăn lương thực của nhà mẹ đẻ.

Nhưng nhà chồng không còn ai, nếu không về nhà mẹ đẻ thì chẳng lẽ muốn phu thê ta chết đói sao?”


Cố lão thái vốn rất thương yêu tiểu nữ nhi này, dù đang trên đường chạy nạn thì bà ta cũng không quên mang theo phu thê con gái út, lương thực cũng ưu tiên cho bọn họ và nhà lão nhị.

Trên đường này, ai cũng có thể nhịn đói, nhưng phu thê Cố tiểu muội và nhà lão nhị thì không thể.

Thấy tiểu nữ nhi khóc, Cố lão thái tức giận, xông tới đánh mắng Cố Đại Sơn: “Ngươi là kẻ vô lương tâm, đồ súc sinh! Nó là muội muội của ngươi mà ngươi lại muốn bỏ đói nó, ngươi có còn là con người không?”

Cố lão thái quay sang Cố lão gia tử đang ngồi im lặng mà trách móc: “Ông nó, đại nhi tử của ông muốn bỏ đói muội muội của nó đấy, ông có quản không?”

Cố lão gia tử đã năm mươi sáu tuổi, hôm nay đi đường cả ngày đã kiệt sức nên chẳng muốn quản chuyện này.

Đối với ông ta thì chỉ là một đứa cháu gái thôi, không phải cháu trai, chết thì chết, có gì quan trọng đâu.

Cố tiểu muội thấy Cố lão thái bênh vực mình, còn Cố lão gia tử lại chẳng nói gì, liền khóc càng lớn hơn.


Bên cạnh đống lửa không xa.

Cố Cẩm An nghe thấy lời của Cố lão thái liền tức đến đỏ mắt: “Bà nội muốn mạng của Tiểu Ngư”.

Nói không có lương thực, tất cả chỉ là cái cớ.

Bà nội quý trọng lương thực lắm, biết rằng lương thực quý giá, nên vẫn luôn giấu một bao lương thực chưa động đến.

Vậy mà phu thê tiểu cô, đại cô, nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, ai cũng giấu một gói lương thực trong người, mỗi gói đều to bằng miệng bát, sao có thể nói là không có lương thực?

Giấu nhiều lương thực như vậy nhưng lại không chịu lấy ra nửa bát để cứu Tiểu Ngư, thật là quá đáng.

Hằng ngày, phụ tử nhà ta còn phải ra ngoài tìm thức ăn nộp cho cả gia đình lớn này.

Trên gương mặt Thôi thị là vẻ lo âu, vì đói khát mà gầy gò như bộ xương, nhìn thấy Cố Tiểu Ngư vẫn hôn mê bất tỉnh, bà ấy chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Cẩm Tú bế lấy Cố Cẩm Trình, hai tỷ đệ đều sợ đến mức không dám nói gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận