Dịch: Dii
Nhìn khung cảnh quen thuộc, Lý Tình có chút sững sờ, căn nhà vách đất đổ nát này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây là căn nhà đã mấy chục năm cô không trở về.
Cô đưa tay dụi mắt, hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng, dù sao hiện tại cô là một bà lão dựa vào nhặt đồ bỏ đi mà sống.
Năm đó cô ghét bỏ đối tượng người nhà sắp xếp làm lính không có tiền, cô chạy tới thành phố lớn, bị lừa tiền lừa thân, cuộc sống trải qua chật vật không chịu nổi như thế, cô không có mặt mũi trở về gặp người nhà.
Chỉ là cô thật sự rất nhớ ba mẹ.
Cô không biết sau khi cô bỏ đi, ba mẹ đã đau lòng thế nào, dù sao thì cô cũng là đứa con duy nhất ở nhà.
Nhưng mà cô thật sự không có mặt mũi trở về, mà cô bây giờ chỉ có thể kiếm sống bằng việc nhặt rác, cũng không thể mua nổi một chiếc vé đi về.

Cô nghĩ mình sắp chết rồi nên mới mơ thấy nhà.
Cô đưa tay vuốt ve bức tường bẩn thỉu bên cạnh giường, trên tay truyền đến một cơn đau nhói, làn da mỏng manh của cô bị cát thô cào cào.
Lý Tình choáng váng vì đau nhói trên tay, trong mơ cũng đau như thế này sao?
Trong lòng cô dấy lên một phỏng đoán khó tin, liệu cô có thể nào đã trùng sinh quay về quá khứ?
Cô đưa tay dụi dụi mắt, nghi ngờ đó chỉ là giấc mơ, bây giờ thì cô chỉ là một bà lão kiếm sống nhờ nhặt rác mà thôi.
Năm đó từ bỏ buổi xem mắt với một người lính không giàu có gì do người nhà sắp xếp, cô chạy tới thành phố lớn, bị lừa hết sạch tiền, sống tới nỗi nhếch nhác như thế này, cô không còn mặt mũi nào mà đi gặp người nhà nữa.
Cô kinh ngạc nhìn bàn tay mềm mại trẻ trung của mình, sau đó véo tay mình, rất đau, nhưng cô lại cười rất vui vẻ
Cô trùng sinh rồi! Trùng sinh rồi!
Chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy lại xảy ra với cô!
Đúng là không có cách nào hình dung ra sự vui vẻ, tuy khiến cô trọng sinh sống lại.
Lần này cô nhất định sẽ không chạy linh tinh nữa, sẽ nghe lời ba mẹ, hiếu kính với họ.
Lý Tình còn đang chìm đắm trong niềm vui trùng sinh, một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lam mở rèm bước vào, nhìn thấy Lý Tình ngồi dậy liền vội vàng nói: “Tình nhi, sao con ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống.
”
Giọng nói đã lâu không được nghe khiến Lý Tình hai mắt đỏ hoe, ôm mẹ Lý khóc lớn, oan ức bao năm qua đều được trút hết vào giờ phút này.
Lý Tình đột nhiên khóc lên, doạ mẹ Lý sợ hãi, bà vỗ nhẹ vào lưng Lý Tình dỗ dành: “Sao vậy? Sao đột nhiên khóc rồi? Cơ thể không khỏe sao?”
Lý Tình khịt mũi, ngẩng đầu khỏi vòng tay của mẹ Lý, lắc đầu, “Không có, chỉ là nhớ mẹ rồi.
”
Mẹ Lý bật cười khi nghe những lời đó, đưa tay lau nước mắt trên mắt Lý Tình, “Con đứa trẻ này, lúc nào thì miệng con ngọt thế này?”
Lý Tình trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cô biết cho dù nói cho mẹ biết cô trùng sinh, mẹ cũng không nhất định sẽ tin, từ nay về sau, cô muốn sống cuộc sống thật tốt hiếu kính cha mẹ của cô.
Lý Tình cũng cười, trùng sinh thật là tốt rồi, “Mẹ, con cũng trưởng thành rồi, đừng chiều con như vậy nữa.
”
Mẹ Lý hiền từ xoa đầu Lý Tình, “Con là con gái bảo bối của mẹ, không chiều con thì chiều ai?”
Lý Tình: “Chiều con hư rồi không ai cưới thì làm sao đây?”
“Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại không có người muốn cưới chứ, người khác đều là hận tới quá trễ đó chứ.
” Mẹ Lý cười nói.
Lý Tình cũng cười, cô lại nói, “Mẹ, con đã khỏe rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.
”
Mẹ Lý sờ trán, thấy không nóng cũng yên tâm, nhưng vẫn nói: “Bệnh tới như núi đổ*, bệnh đi như kéo tơ, con nằm thêm một ngày nữa đi.
”
*Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ: Xuất hiện trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, hồi thứ 52, miêu tả bệnh tình của Thanh Văn.
Cả câu dùng để hình dung căn bệnh đến rất nhanh và mạnh, muốn phục hồi sức khoẻ thì cần đến rất nhiều thời gian (Baidu)
“Mẹ, con đã khỏe rồi, nghĩ ngơi cũng mấy ngày rồi, cơ thể tốt lắm rồi, con muốn ra ngoài đi dạo.
”
Mẹ Lý lắc đầu, “”Không được, ăn phần cơm này, ngày mai rồi lại ra ngoài sau.
”
Nói rồi mẹ Lý đưa cơm cho Lý Q, nhìn những quả trứng trong bát, mắt Lý Tình lại đỏ hoe, thời đại này nhà nào cũng nghèo, lấy trứng ra chợ bán lấy tiền, họ đều luyến tiếc lấy chúng ăn, còn cô ăn trứng mỗi ngày, cô cũng chưa bao giờ thấy ba mẹ mình ăn trứng.
Kiếp trước, cô thật sự quá ngỗ ngược, không biết trân trọng tình yêu thương của ba mẹ, thường xuyên cãi nhau khiến họ bực mình, cô thật sự không phải người.
Lý Tình như run rẩy bóc xong vỏ quả trứng trong bát, cô tách hai phần lòng trắng và lòng vàng, đưa lòng vàng cho mẹ Lý ở bên, “ Mẹ, con không muốn ăn lòng vàng, mẹ ăn đi.
”
Mẹ Lý sửng sốt, không đưa tay ra lấy mà nghi ngờ hỏi: “Không phải trước đây con thích ăn lòng đỏ trứng gà nhất sao? Hôm nay làm sao vậy?”
Lý Tình cúi đầu không muốn mẹ Lý nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, “Đột nhiên không muốn ăn nữa.
”
Mẹ Lý cũng không nghi ngờ gì lấy lòng đỏ trứng gà qua.
Sau khi ăn xong, mẹ Lý bưng bát ra ngoài, lúc đi bà dặn Lý Tình nằm xuống nghỉ ngơi thêm.
Đợi mẹ Lý đi rồi, Lý Tình mới lén khóc, cô nhớ năm đó khi cô tới thành phố lớn, bà đã ốm một trận lớn.
Qua hai tháng, bố mẹ bèn sắp xếp buổi xem mắt cho cô, đối phương là một người lính.
Cô chưa từng gặp đối phương, thậm chí ngay cả tên cũng đã quên từ lâu.
Chỉ là bố mẹ chọn trúng người đó, thiết nghĩ đó nhất định là một người rất tốt.
Ngày hôm sau, mẹ Lý cảm thấy bệnh tình của Lý Tình đã hoàn toàn khỏi, vì vậy bà cho phép Lý Tình xuống giường.
Bởi vì mọi người trong nhà đều rata chiều Lý Tình, chưa từng để cô làm bất cứ việc gì, thế nên Lý Tình lớn lên trắng nõn mềm mại như cô gái lớn lên nơi thành phố lớn, hơn nữa ngũ quan của cô xinh đẹp tự nhiên, trong thôn có không ít chàng trai thích Lý Tình.
Nhưng Lý Tình của đời trước bởi vì lớn lên xinh đẹp, từng được đi học, nên mắt cao tới đỉnh đầu ( kiêu ngạo, không xem ai ra gì), coi thường người trong thôn, cũng xem thường người nhà binh, cô từng ngây thơ cho rằng, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp này của cô ở thành phố lớn nhất định là như cá gặp nước, nhưng cô sai rồi, các cô gái trong thành phố có học thức và xinh đẹp hơn cô vơ được cả nắm.
Bởi vì quá ngây thơ, cô bị người ta lừa tiền mình mang từ nhà đi, cũng mất luôn thân thể, mất đi tư cách được làm một người mẹ.
Sau này cô vô cùng hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, chỉ không ngờ rằng ông trời lại quan tâm cô tới thế, để cô được sống lại lần nữa, trở lại lúc cô vẫn chưa rời khỏi nhà.
Ăn sáng xong Lý Tình theo mẹ Lý đi vào bếp, cô trước đây chưa từng rửa bát, nấu cơm ở nhà, mẹ cô cũng là người giặt quần áo.
Cô cũng từng là một người lớn mang tính cách trẻ con, không mang số mệnh tiểu thư, nhưng lại sống như một tiểu thư chân chính.
“Mẹ, con rửa cho.
” Lý Tình xắn tay áo, vươn tay cầm một cái bát, nói.
Mẹ Lý cảm thấy con gái mình từ khi khỏe lại như một người như khác hẳn, trước đây đứa nhỏ này không bao giờ vào bếp cùng bà, thậm chí còn chủ động rửa bát?
“Con chưa từng rửa, ra ngoài chơi đi đừng làm đau tay.
”
Lý Tình cười cười: “Mẹ, con đã 19 rồi, những chuyện này nên để con làm, bây giờ còn không chịu học, sau này gả cho người ta rồi, cũng không thể để bị mẹ chồng nói.
”
Hoá ra là muốn gả cho người ta rồi à? Mẹ Lý cười nói: “Cũng phải, nào, mẹ dạy con rửa.
”
Lý Tình gật đầu: “Dạ.
”.